Sau khi tinh hoa dược lực được luyện hóa, hắn lại thêm vào đó một số thạch nhũ, lại có thêm rất nhiều nước suối thuần khiết từ sơn tuyền được đám tiểu yêu lấy về, Dương Ân đã luyện ra được kha khá bình rượu thuốc.
Rượu thuốc này còn chưa trải qua thời gian ủ cất nhưng đã có mùi rượu nồng nặc, ba Đại Thiên yêu ngửi thấy mùi rượu là liền động đậy ngón trỏ, muốn uống thử chỗ rượu thuốc này ngay tại chỗ.
Sau một ngày một đêm luyện chế, cả trăm thùng rượu thuốc đã hoàn thành.
Rượu thuốc này không giống như luyện đan, làm ra nó khá dễ dàng, nên với tốc độ hiện giờ của Dương Ân mới có thể hoàn thành được số lượng như vậy.
“Được rồi, chỉ cần ủ thêm bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, sau khi mùi thuốc tỏa ra mùi lên men là có thể lấy ra uống rồi. Có điều, rượu thuốc này vẫn nên để lâu thêm một thời gian, thời gian ủ càng lâu, uống sẽ càng thơm!”, Dương Ân nhắc nhở.
“Được, được, chỗ rượu này, cũng đủ cho huynh muội chúng ta uống trong một khoảng thời gian rồi!”, Thiên Tượng yêu thỏa mãn nói.
“Được rồi đại ca, ta muốn chia chỗ rượu thuốc này thành ba phần bằng nhau, tránh để huynh lén lấy trộm ra uống mất!”, Man Ngưu yêu nói xong liền đi tới ôm chỗ rượu thuốc.
Hổ cái cũng không khách khí nói: “Đúng vậy đó, đại ca! Lần nào huynh cũng không giữ lời, chỗ rượu này là do Dương Ân lão đệ tặng cho chúng ta, nên chia đều!”
“Đại ca há lại là người quá quắt như vậy chứ!”, Thiên Tượng yêu tỏ ra đau lòng nói.
“Còn không phải sao!”, hai Thiên yêu còn lại đồng thanh.
Dương Ân nhìn thấy quan hệ của ba huynh muội bọn họ thân thiết như thế thì trong lòng vô cùng ghen tị, hắn lên tiếng: “Lần này thời gian có chút gấp gáp, lần sau tiểu đệ lại tới, nhất định sẽ luyện chế thêm thật nhiều rượu ngon cho hai vị đại ca và tỷ tỷ!”
“Được, được!”. Ba Đại Thiên yêu đều vui vẻ đáp lại.
Cứ như vậy, Dương Ân không hề nấn ná thêm nữa, nhanh chóng chuẩn bị xuống núi, rất nhanh đã từ biệt bọn chúng rồi lên đường trở về.
Ba Đại Thiên yêu đích thân tiễn hắn xuống núi thần tộc Man, điều này đã kinh động đến tất cả đám người của tộc Man di đang ở đây.
“Bọn họ chính là đại nhân thủ hộ mà sao lại cùng với một thiếu niên người Đại Hạ xuống núi?”
“Đại nhân quanh năm canh giữ bảo vệ ở trên núi, mấy năm nay đều khó được gặp một lần, mau quỳ xuống bái kiến bọn họ!”
“Bái kiến đại nhân thủ hộ, cảm tạ các ngài đã che chở cho tộc ta đời đời được bình an, mưa thuận gió hòa!”
“Vị thiếu niên kia chính là khách quý của đại nhân thủ hộ sao? Ba vị đại nhân thủ hộ lại cười cười nói nói với hắn kìa!” . Google ngay trang -- ТRUМTRUYEN . м E --
...
“Vị Dương Ân lão đệ này về sau sẽ là khách quý của tộc ta, các ngươi nhìn thấy đệ ấy thì cũng giống như nhìn thấy chúng ta!”, Thiên Tượng yêu trịnh trọng tuyên bố với tất cả đám người của tộc Man.
Cứ như vậy, một thiếu niên tên là Dương Ân đã trở nên nổi tiếng trong mọi bộ lạc của tộc Man. Ai cũng vội vàng nghe ngóng, hỏi han tin tức về lai lịch của vị thiếu niên này, tìm hiểu rõ hoàn cảnh của hắn, cho dù hắn là ai, là người của tộc nào thì tất cả đều muốn kết bạn với hắn.
Sau khi Dương Ân từ biệt ba Đại Thiên yêu, hắn cùng với Mộng Băng Tuyết theo chân đám binh sĩ của tộc Man quay về bộ lạc Hoàng Phủ.
Trên đường đi, có không ít người của tộc Man đi theo, tất cả đều muốn được nhìn thấy diện mạo của thiếu niên kia một lần để bọn họ dễ bề trở về bẩm báo cho bộ lạc biết, tránh để sau này người trong tộc bọn họ không nhận ra vị khách quý này.
Lần này, Dương Ân không có thời gian để thưởng thức phong cảnh của thảo nguyên, trong lòng hắn đang dấy lên một nỗi nhớ nhà, hy vọng sớm ngày được trở về Đại Hạ.
Chỉ cần kế hoạch của hắn thành công, không ai có thể ngăn cản hắn quay về Vương thành nữa.
Sau một ngày, Dương Ân đã về đến bộ lạc Hoàng Phủ.
Lần này, đội ngũ ra nghênh đón của bộ lạc Hoàng Phủ còn long trọng hơn ban đầu, không chỉ có Hoàng Phủ Chiến Hùng xuất hiện, mà ngay cả Hoàng Phủ Thái Canh cùng với một số trưởng lão trong tộc cũng lần lượt xuất hiện.
Bọn họ đều đã biết chuyện Dương Ân đã trở thành khách quý của ba vị thủ hộ, điều này cũng mang ý nghĩa Dương Ân đã có được sự công nhận của ba vị thủ hộ, vậy thì bọn họ không có lý do gì để không coi Dương Ân là khách quý, hơn nữa đó là tiêu chuẩn tiếp đãi khách cao nhất trong tộc bọn họ.
Vào buổi tối hôm nay, bộ lạc Hoàng Phủ đã tổ chức hoạt động đốt lửa trại quy mô lớn, ca hát nhảy múa vô cùng náo nhiệt, rất nhiều nữ tử tộc Man thường xuyên đến tặng rượu sữa ngựa cho Dương Ân.
Trước mặt Dương Ân có hơn chục loại rượu sữa ngựa, điều này khiến cho hắn có chút ngẩn người. Chính vào lúc hắn đang định uống hết một hơi thì bên tai liền nghe thấy Hoàng Phủ Thái Canh ở bên cạnh nói nhỏ: “Tiểu ca Dương Ân, ngươi thích cô nương nào thì hãy uống cạn ly rượu của vị cô nương đó là có thể cưới cô ấy làm thê thiếp rồi!”
“Hả, câu này có ý gì?”. Dương Ân ngây người hỏi.
“Đây là tập tục của tộc ta, giữa nam nhân với nam nhân, tặng rượu cho nhau chính là biểu thị cho tình bạn, nữ tặng rượu cho nam không chỉ thể hiện tình bạn, mà còn là thể hiện tình cảm trai gái. Nếu ngươi chỉ coi cô ấy là bạn thì cứ uống một nhấm nháp từng ngụm nhỏ, còn nếu ngươi muốn cùng cô ấy kết làm phu thê thì hãy uống cạn rượu sữa ngựa, cô ấy liền sẽ là người của ngươi rồi!”, Hoàng Phủ Thái Canh giải thích.
Lần này Dương Ân trợn tròn mắt ngạc nhiên.