Qua sự kiểm tra của Tiểu Hắc, ngoài việc đã bị tẩu hỏa nhập ma, Tử Ma còn lĩnh ngộ được đạo tuyệt vọng không thuần túy, ngoài ra y còn bị trúng phải hồn chú, linh hồn của đã bị người khác điều khiển, nếu không loại bỏ hồn chú thì sẽ không có cách nào khiến y khôi phục hồi lại bình thường.
Hồn chú là một loại thần chú tà ác nhằm điều khiển con người, là một loại bí thuật hiếm thấy đối với người thường, mà kẻ thi triển hồn chú cũng cần phải có một lực linh hồn lớn mạnh mới có thể khống chế điều khiển được người khác.
Loại hồn chú này trong mắt Tiểu Hắc chẳng là gì, nhưng đáng tiếc nó lại không có cách nào để hóa giải, bắt buộc Dương Ân phải đích thân hóa giải cho đối phương.
Dương Ân sở hữu đóa hoa Thần đình, có thể lợi dụng thiên phú thức tỉnh của hắn để giải trừ hồn chú của đối phương.
Nhưng Dương Ân không biết làm thế nào để vận dụng thiên phú đó, hắn hỏi Tiểu Hắc: “Đóa hoa Thần đình nở rồi, cũng cảm giác được có thiên phú tiềm năng về hồn, nhưng ta không biết làm thế nào mới có thể vận dụng được nó”.
“Tiểu Ân Tử à, cái mà ngươi mở là “Mắt hồn”, không chỉ có thể khám phá một vài thứ hư vô, nhìn rõ căn nguyên, mà còn có thể hủy diệt huyệt Thần đình của một người, hủy linh hồn của người đó, đồng thời cũng có thể nhìn thấu bản chất linh hồn của người đó, thay người đó giải trừ thần chú linh hồn”, Tiểu Hắc nói với một chút ghen tị, ngưỡng mộ.
“Mắt hồn? Chính là con mắt thứ ba mở ra ở ấn đường của ta trước đó sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, nhân tộc có thể mở ra con mắt thứ ba là thiên phú Mắt hồn, đây là một loại năng lực đáng kinh ngạc. Trong hàng trăm triệu người chưa chắc tìm ra được một người mở được nó, ngươi may mắn lắm đó!”, Tiểu Hắc nói.
Nếu lúc bình thường, Dương Ân nghe được những lời khen ngợi của Tiểu Hắc thế này thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng hiện giờ hắn lại cười không nổi, hắn truy hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”
“Thiên phú là của ngươi, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai!”, Tiểu Hắc trợn mắt nói.
Không có cách nào, Dương Ân chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Trước khi trở về Vương thành, hắn đã bị Cổ Cầm mù và Tỳ Bà điếc tấn công huyệt Thần đình, kích thích thiên phú linh hồn của hắn thức tỉnh mà hắn vẫn luôn không có thời gian để tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì, giờ đang rảnh, vừa hay có thể tìm hiểu cho rõ ràng.
Hắn ngồi xếp bằng điều khí, sau khi vận hành sức mạnh của bản thân vài chu thiên, kinh mạch và huyệt khiếu khắp người đều đang khép mở với sức mạnh hoàn hảo vô cùng, cuối cùng tất cả đều hội tụ về phía đóa hoa Thần đình.
Huyệt Thần đình là gốc rễ của linh hồn, sau khi ngưng tụ thành hoa, nó lại dần dần hình thành thân thể của linh hồn, lực tinh thần sẽ vô cùng lớn mạnh. So với cường giả của cảnh giới Thiên Ngư thì có thể nói là hoàn toàn không chênh lệch là mấy.
Dương Ân thúc giục những năng lượng này cùng kết hợp với thân của linh hồn, muốn lĩnh ngộ thiên phú Mắt hồn.
Trong lúc mơ hồ, hắn có thể cảm nhận được linh hồn đang ngồi xếp bằng trên đóa hoa Thần đình ngưng tụ thành một luồng sức mạnh, giống như có một con mắt đang nhấp nháy, trông khá là quỷ dị.
“Mở!”, Dương Ân đang khơi dậy luồng sức mạnh này, đang thử mở ra con mắt thứ ba giống như lần trước.
Bỗng nhiên, giữa ấn đường nứt ra, từ trong đó bắn ra một tia ánh sáng linh hồn, hình thành con mắt thứ ba. Mọi thứ mà con mắt này nhìn thấy lại không giống mắt thường quan sát, nó có thể nhìn xuyên qua tường, nhìn được mọi thứ bên ngoài căn phòng. Dương Ân vẫn đang quỳ, có thể nhìn thấy thi thể được chôn dưới mặt đất, thậm chí ngay cả người ra vào trong thành, đều có thể nhìn thấy, đây rõ là một con mắt thấu thị.
Có điều, Dương Ân không thể duy trì được lâu, liền cảm thấy huyệt Thần đình suy yếu, nhanh chóng thu hồi Mắt hồn về, vẻ mặt hoảng hốt.
Hắn kinh ngạc nói: “Mắt hồn này cũng quá nghịch thiên rồi.”
Quả thực, có thể khám phá hết thảy mọi trở ngại trên thế gian này, thế chẳng phải giống với cặp Hỏa Nhãn Kim Tinh của Khỉ Gầy rồi sao?
Đổi lại lúc bình thường, chỉ e là hắn phải tranh thủ thời gian tìm vài mỹ nữ để nhìn trộm một chút, xem thử có thể nhìn thấu thân thể của người ta hay không, nhưng hiện tại hắn nào có thời gian an nhàn rỗi rãi như vậy. Hắn vẫn là xem thử mình nên dùng cách nào để giải quyết được vấn đề của Tử Ma trước đã rồi hẵng nói.
Hắn lại một lần nữa điều động sức mạnh, lần này hắn vận hành rất cẩn thận, không có ý định khám phá quá nhiều thứ, lực chú ý của hắn chỉ tập trung vào ý thức của Tử Ma. Rất nhanh hắn đã xuyên qua suy nghĩ của đối phương, nhìn thấy mọi thứ của Tử Ma trong huyệt Thần đình.
Tử Ma trong huyệt Thần đình không có đóa hoa Thần đình, chỉ có hồn lực tinh thần tối tăm mịt mù, một hạt giống bất thường nằm trong đó, có lẽ đó chính là một loại đạo Tuyệt vọng không thuần túy. Đây là võ đạo hiếm có trên thế gian, Tử Ma có thể ngưng tụ được đã là điều rất không tầm thường, đồng thời hắn cũng nhìn thấy trên tinh thần của Tử Ma có một thứ đen sì đang che phủ, đang trói buộc hồn lực tinh thần này, khống chế tất cả thần kinh của y.
“Cái khối đen sì đó chính là hồn chú nhỉ!”, Dương Ân tự lẩm bẩm một mình, rồi nghĩ cách nên làm thế nào để giúp Tử Ma trừ bỏ hồn chú này.
Hắn cũng không có bất kì thuật pháp ngự hồn nào, chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của Mắt hồn, trực tiếp xuất đòn tấn công đến hồn chú kia, hắn hét lên một tiếng: “Phá cho ta!”
Sức mạnh mà Mắt hồn này bắn ra mang theo lực tinh thần công kích, đánh thẳng vào hồn chú của Tử Ma trong huyệt Thần đình.
Sức mạnh Mắt hồn của Dương Ân mạnh đến mức đã đập tan hồn chú trong Tử Ma ngay lập tức, thậm chí ngay cả hồn lực tinh thần của Tử Ma cũng bị ảnh hưởng.
A a a!