Năng lực công phạt khủng khiếp như vậy thì còn có thể ngăn cản như thế nào nữa?
Sau khi Dương Ân thành công tung ra một chiêu, hắn liền trấn an Mộng Băng Tuyết: "Băng Tuyết, cô nghỉ ngơi một chút đi, để phần còn lại cho ta".
Trạng thái của Mộng Băng Tuyết đã có vấn đề, cô ta choáng váng đứng lặng ở trên cao, không thể tham chiến được nữa.
Dương Ân không có thời gian để lo lắng quá nhiều, hắn liên tục chém đầu đám người hóa thú bằng cách lướt đôi cánh Băng Nhẫn của mình qua.
Năng lực sát phạt của cánh Băng Nhẫn thật sự quá khủng khiếp, đôi cánh lướt tới nơi nào là nơi đó có người hóa thú bị chém làm đôi, bọn chúng tới tận lúc chết cũng không kịp nhận ra vì sao mình lại chết.
Bên kia, Khỉ Gầy đánh ra chân hỏa, hiện nguyên hình Đấu Chiến Yêu Hầu, thân mình đầy lông và đôi mắt rực lửa, hung dữ và dũng mãnh vượt xa đám người hóa thú kia, đoạn côn trong tay hắn ta không ngừng quét qua, mấy tên người hóa thú trúng chiêu thì nát bươm như đậu hũ, máu thịt văng tung tóe.
Không chỉ có như vậy, hai mắt của hắn ta còn bắn ra hỏa lực kinh khủng, những tên người hóa thú bị hỏa lực của hắn ta bắn vào thì thân thể đều ngay lập tức bị thiêu đốt dữ dội, bọn chúng gào thét điên cuồng, cuối cùng hóa thành một đống tro tàn.
Khỉ Gầy có sức chiến đấu mạnh đến nhường này, cho nên cũng không khó để cho hắn ta liên tiếp giết chết hàng chục tên người hóa thú cấp vương, có thể nói, hắn ta càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng.
Ngay cả mấy tên vương giả của Dược Vương các cũng lộ rõ vẻ khiếp đảm, vội vàng chạy vào mật thất báo cáo cho Dược Linh Vũ biết, bọn chúng thực sự sợ rằng không thể ngăn cản được Dương Ân và Khỉ Gầy.
"Các chủ, Dương Ân và một kẻ khác đã biến thành một con yêu hầu có chiến lực quá cường đại, chúng ta đã mất gần hai trăm người hóa thú", một tên vương giả báo cáo với Dược Linh Vũ.
"Đừng lo lắng, bọn chúng có thể giết chết hai trăm người, một ngàn người, nhưng chẳng lẽ bọn chúng còn có thể giết chết hai ngàn, hay thậm chí năm ngàn người hay sao? Đợi đến khi bọn chúng mệt chết thì chúng ta hoàn toàn có thể ăn tươi nuốt sống bọn chúng!", Dược Linh Vũ bình tĩnh nói.
Lúc này, y lại đi về phía một góc của mật thất, nơi đó có một căn phòng được ngăn cách với bên ngoài, bên trong có từng đợt khí ẩm thấp đang lượn lờ, cũng có rất nhiều máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy bủn rủn tay chân.
Đây là đâu?
Dược Linh Vũ vừa bước tới gần đã muốn nôn mửa, nhưng y cố gắng chịu đựng, mở cánh cửa sắt ngăn cách căn phòng, sau đó âm trầm nói: "Đại hộ pháp, nhị hộ pháp, Dược Vương các đang đứng trước bờ vực bị tiêu diệt, khẩn cầu hai vị hộ pháp ra tay tương trợ".
Giọng nói của y vang vọng nhưng không có ai đáp lại, lúc y định xoay người rời đi thì đột nhiên lại có hai kẻ khác bước ra khỏi phòng.
Khi Dược Linh Vũ nhìn thấy hai kẻ này thì sắc mặt của y liền trở nên tái nhợt, trong bụng nhộn nhạo như muốn nôn ra ngay tại chỗ.
Hai kẻ này trông còn đáng sợ và gớm ghiếc hơn cả đám người hóa thú ngoài kia. Một trong số chúng có một cái mụn nhọt lớn mọc trên đầu, bên trong mụn nhọt đó tựa hồ như còn có một đống độc trùng ghê tởm, kẻ còn lại thì khuôn mặt có đầy vảy, trong miệng còn có một cặp răng nanh dài lộ ra, trông y hệt một con quái vật.
Hai kẻ này là đại hộ pháp và nhị hộ pháp của Dược Vương các, sở dĩ bọn chúng biến thành bộ dạng này là bởi vì đã dùng qua Hóa Thú đan, hơn nữa còn tu luyện thêm "Hóa Thú quyết", cho nên mới biến thành bộ dạng người không ra người, yêu không ra yêu.
Cả hai đều là sản phẩm thí nghiệm của Dược Viêm Hải, nhưng cả hai đã có thể may mắn sống sót, hơn nữa còn đột phá được cảnh giới Thiên Ngư.
Bọn chúng có được sức mạnh lớn như vậy nhưng không thề hào hứng, trái lại còn cảm thấy bản thân càng lúc càng mất kiểm soát, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung tại chỗ mà chết, cho nên bọn chúng cần phải không ngừng uống máu tươi để bảo toàn sinh mạng, cũng cần phải không ngừng dùng Hóa Thú đan để duy trì sinh mạng, bởi vì bị ràng buộc như vậy cho nên bọn chúng mới không thể rời khỏi Dược Vương các.
Dược Viêm Hải đã chết cho nên bọn chúng cũng đã bắt đầu muốn thoát ra, trước mắt đây đúng là một cơ hội tốt để cho bọn chúng xuất quan.
"Đại hộ pháp, nhị hộ pháp, khẩn cầu hai vị xuất quan giúp Dược Vương các ta giết chết kẻ thù", Dược Linh Vũ cúi đầu nói, còn không muốn nhìn tới hai kẻ này.
"Ha ha, kẻ địch mạnh lắm sao? Vậy thì máu của bọn chúng chắc hẳn rất ngon", đại hộ pháp chảy nước miếng nói.
"Ta thấy máu của tiểu Linh Vũ cũng rất tươi ngon đó, cho ta nếm thử một ngụm đi", nhị hộ pháp nói với ánh mắt sáng rực.
Dược Linh Vũ sợ đến mức sắp tè ra quần, vội vàng nói: "Hai vị hộ pháp đã nói đùa rồi, chỉ cần hai vị giết chết được kẻ thù thì ta sẽ chuẩn bị thêm thật nhiều máu tươi cho hai vị hộ pháp, còn có thêm đan dược, ta nhất định không bạc đãi hai vị".
“Ngươi thật sự cho rằng bọn ta uống máu để sống hả?”, đại hộ pháp đột nhiên ra tay, nắm lấy cổ của Dược Linh Vũ như nắm cổ của một con gà, hung hăng nhấc cao lên.
Dược Linh Vũ cảm nhận được mùi tử khí bao trùm lấy mình khiến cho y hoàn toàn không thở nổi, chật vật rặn ra từng chữ: "Không... không có".
"Nếu không phải tại cha của ngươi thì bọn ta có trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này không? Cha của ngươi đã chết, bây giờ ngươi còn muốn bọn ta phục dịch Dược Vương các, ngươi đã quá ngây thơ rồi", nhị hộ pháp ở bên cạnh âm trầm nói, dừng một chút còn nói thêm: "Đại ca, chi bằng chúng ta phanh thây y rồi ăn sạch y đi, huynh thấy thế nào?"
Dược Linh Vũ nghe đến đây thì sợ hãi đến mức tè ra quần, mùi khai bốc lên nồng nặc.
Dược Linh Vũ không phải là người sợ chết, nhưng bị phanh thây ăn thịt là một cái chết vô cùng tàn nhẫn, y không thể chịu đựng nổi chuyện đó.
Y muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng hoàn toàn không nói nên lời, đại hộ pháp nắm cổ của y mạnh đến mức sắp làm cho đầu của y đứt ra khỏi thân hình.
Đại hộ pháp do dự một chút rồi mới ném Dược Linh Vũ sang một bên như một con chó chết, sau đó nói: "Thôi bỏ đi, giữ lại mạng chó của y cũng còn có một chút ích lợi, về sau y phải nghe theo lệnh của huynh đệ chúng ta, nếu như y không chịu thì chúng ta ăn thịt y cũng không muộn".
"Ha ha, đại ca nói đúng, chúng ta ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút đi", nhị hộ pháp cười ha hả một tiếng, sau đó liền xông ra ngoài mật thất.