Lần này đã kinh động đến quân đội đang canh giữ bốn phía Tào Thanh Cung.
Tào Thanh Cung xông ra từ căn lều bị sập, vẻ mặt không hề mang chút hoảng loạn, mà lạnh lùng thét lên: “Dương Ân, ngươi thật to gan, lại dám ngang nhiên tạo phản, người đâu, bắt tên phản tặc này lại cho ta”.
Mệnh lệnh của Tào Thanh Cung vừa dứt thì trái phải có không ít binh sĩ xông tới, vây kín xung quanh đây.
Dương Ân phá vỡ căn lều xuất hiện, lập tức bị mấy chục binh sĩ khóa chặt. Dương Ân không muốn làm khó những binh sĩ này, trong lòng hắn thầm than: “Xem ra không thể ở lại quân doanh rồi”.
Mấy chục binh sĩ nâng chiến binh xông về phía Dương Ân. Huyền khí sắc bén hình thành thế vây hãm, muốn ép chết Dương Ân tại trận.
Dương Ân không kịp nghĩ đã giải phóng giáp huyền khải trên thân mình, hình thành lớp bảo vệ mạnh mẽ, đồng thời chọn lựa một phương hướng để đột phá vòng vây.
Bùm bùm!
Tấn công của các binh sĩ hung hãn và mãnh liệt, nhưng không thể phá vỡ giáp huyền khải của Dương Ân. Đây chính là phòng ngự có thể so sánh với huyền giáp đỉnh cấp, sức tấn công của chiến sĩ thông thường căn bản không có hiệu quả.
Dương Ân xông tới trước binh sĩ, hai bàn tay liên tục xuất chưởng, sức mạnh cực lớn khiến những binh sĩ kia bị đè bẹp, đánh bay họ ra ngoài.
Dương Ân ra tay cũng có chừng mực, không đoạt mệnh của những binh sĩ này.
Khi Dương Ân đột phá vòng vây mà đi thì Tào Thanh Cung vẫn luôn không tham chiến lại đột ngột ra tay: “Muốn chạy không dễ thế đâu”.
Tào Thanh Cung rút một thanh kiếm xanh, một luồng sáng xanh dài 10 trượng đâm thẳng về phía lưng của Dương Ân, muốn phá vỡ lớp phòng ngự của Dương Ân.
Sức phản ứng của Dương Ân quá kinh người. Hắn cảm nhận được uy hiếp từ sau lưng, với một động tác khéo léo, tránh được đòn tấn công của Tào Thanh Cung, mà sức mạnh của Tào Thanh Cung lại vì thế mà giết chết những binh sĩ đang vây quanh để giết Dương Ân.
Lúc này, Tào Thanh Cung phát điên lên rồi. Hắn ta gầm lên: “Dương Ân ngươi tránh nữa thì diệt cả nhà ngươi!”
Lời nói này của Tào Thanh Cung đã kích thích sự phẫn nộ của Dương Ân. Người nhà trong lòng Dương Ân là cấm kị của hắn, sao có thể để người khác uy hiếp. Dương Ân ngừng bước đột phá vòng vây, quay đầu lại nhìn Tào Thanh Cung lạnh lùng nói: “Vừa rồi ngươi nói gì, nói lại một lần xem nào!”
Đôi mắt Dương Ân đỏ ngầu, một luồng ý chí chết chóc giải phóng ra nồng đậm khiến các binh sĩ đứng xung quanh không dám nhúc nhích, đến cả Tào Thanh Cung cũng cảm thấy khí lạnh cuốn vào người, mơ hồ sinh ra sợ hãi.
Dù sao, Tào Thanh Cung cũng là người được chọn cho vị trí thiếu tướng, lá gan của hắn ta không nhỏ như thế. Hắn ta nhặt kiếm xanh lên chỉ vào Dương Ân mà nói: “Ngươi dám chạy, thì ta diệt cả nhà ngươi!”
“Vậy ta giết cả nhà ngươi trước!”, Dương Ân bùng cháy lửa giận. Hắn gầm lên một tiếng sau đó lao về phía Tào Thanh Cung.
“Không tỏ ra uy thế thì ngươi coi ta là con mèo hen hả. Thật sự cho rằng thống lĩnh ta là loại bất tài sao?”, Tào Thanh Cung cau mày hét lên, cầm kiếm lao đến giết Dương Ân.
Xung đột ở đây, đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của các binh sĩ ở bốn phía, càng ngày càng có nhiều binh sĩ vây quanh.
“Xảy ra chuyện gì vậy, ai chọc giận Tào thống lĩnh thế?”
“Không rõ lắm, chắc là có người tới giết Tào thống lĩnh. Chúng ta vây kín chỗ này lại rồi nói”.
“Có người muốn tạo phản rồi, mọi người chú ý đừng để người đó chạy mất, nếu không chúng ta đều đen đủi”.
“Tào thống lĩnh chính là một trong những người được chọn cho chức thiếu tướng mà, lực chiến đấu kinh người. Thiếu niên kia có gan tạo phản với Tào thống lĩnh, thật sự không biết chữ tử viết thế nào à”.
…
Tào Thanh Cung là cảnh giới cấp tướng cao cấp, cách cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp một bước. Nhưng hắn ta đã có thể chiến đấu với cảnh giới cấp tướng cao cấp, thuộc hàng thiên tài. Hắn ta xuất chiêu thì có từng luồng ánh kiếm mạnh mẽ chặt chém về phía Dương Ân. Ánh kiếm bá đạo có thể phá vỡ huyền khải của chiến tướng đỉnh cấp.
Sức mạnh như vậy có thể đối phó với cường giả cảnh giới cấp tướng, nhưng đối với Dương Ân thì cũng không là gì. Ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu khuyết điểm trong những ánh kiếm này.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, thẳng tay xuất chưởng về điểm khiếm khuyết của Tào Thanh Cung. Mỗi một lực chưởng đều không nể nang, sức mạnh huỷ diệt đánh vỡ ánh kiếm của Tào Thanh Cung, hung hăng đánh lên người hắn ta.
Bụp bụp!
Tào Thanh Cung nằm mơ cũng không ngờ đòn tấn công của mình lại bị người ta phá vỡ trong một chiêu. Khi cơ thể cảm nhận được cơn đau kịch liệt thì bóng người của hắn ta đã bay ra xa tít, máu tươi phun ra ồng ộc. Trước khi hắn ta ngã xuống thì hô lên: “Tại… tại sao hắn lại mạnh như vậy!”
Dương Ân trông có vẻ nhỏ hơn hắn ta những 10 tuổi mà thực lực lại mạnh mẽ hơn hắn ta. Hắn ta không có cách nào tiếp nhận sự thật này. Khi hắn ta ngã xuống thì đau đớn đến mức suýt nữa thì ngất đi.
Tất cả binh sĩ vây xung quanh đều chết lặng.
Thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Một chiêu đã đánh bại chuẩn thiếu tướng thế thì cũng quá dũng mãnh rồi.
Dương Ân như hình với bóng đuổi theo, không đợi Tào Thanh Cung đứng dậy mà bắt lấy hắn ta, hung hăng tát một phát lên mặt hắn ta, khiến khuôn mặt tuấn tú kia sưng đỏ lên, khoé miệng còn tràn ra máu.
“Có tin bây giờ ta giết ngươi luôn không!”, Dương Ân tức giận quát lên với Tào Thanh Cung.
Sát khí nồng đậm bao phủ khắp người hắn, khiến Tào Thanh Cung cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng hắn ta vẫn cứng mồm: “Có bản lĩnh thì giết ta đi. Cha ta là Tào trung tướng, ta chết thì ngươi cũng không sống nổi đâu!”
Tào Thanh Cung vừa nói xong thì Dương Ân lại liên tiếp quạt cho mấy phát tát, khiến mặt mũi hắn ta càng sưng to, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.