“Ngươi dám ra điều kiện với bản Vương à?”, đôi mắt kinh người của đống da bọc xương kia ghìm lên người Dương Ân, lạnh lẽo nói.
Dương Ân không hề khuất phục: “Ở nơi này, ngươi muốn ta sống thì ta được sống, muốn ta chết thì ta phải chết. Nếu như không có điều kiện gì thì đến khi ta cứu ngươi ra, e là chỉ có con đường chết. Nếu vậy thì cùng lắm giờ ngươi giết ta đi, để xem ai còn thay ngươi phá trận được”.
Dương Ân đã bắt được thóp của đống da bọc xương, khí huyết sát ở đây có rất nhiều, nếu không phải bậc vương giả thì không thể tới gần. Nhưng nếu vương giả đến đây, thì muốn giết chết hắn ta cũng chỉ là chuyện cỏn con.
“Không ngờ bản Vương lại còn cần đàm phán với một võ binh nho nhỏ, thật đáng hận mà!”, đống da bọc xương không cam lòng nói, nhất thời phát ra sát khí nồng đậm: “Tà Đồng Vương khốn kiếp, dám nhốt bản Vương ở đây 200 năm. Chờ bản Vương thoát ra ngoài thì chắc chắn sẽ chém chết hắn ta!”
Vụt vụt!
Âm thanh như tên bắn phát ra, huyệt khiếu hóa thành một luồng khí, điên cuồng tuần hoàn và xoay chuyển, âm thanh tên bắn và xoáy khí giao thoa vào nhau, hình thành một loại dị hưởng khác biệt. Chấn động càng thêm kịch liệt, giống như thân thể đang tiến hành một loại cải tạo thăng cấp vậy, cực kỳ kinh người.
Khi kinh mạch và huyệt vị đều đang vang vọng, vô số khí huyết sát xông vào bên trong cơ thể hắn, mà bên dưới đàn tế máu có vô số sức mạnh đã kết hợp với Thái Thượng Cửu Huyền quyết, tăng cường tốc độ vận hành. Sức mạnh cắn nuốt của đan điền trung tâm càng trở nên lớn mạnh hơn, nuốt chửng một nửa số lực huyết sát trong đàn tế.
Cảnh này khiến đống da bọc xương kia cực kỳ kinh hãi.
“Tiểu tử này có dị thuật trong người, cắn nuốt khí huyết sát, hay tên tiểu tử này là truyền nhân của Huyết Sát Môn? Đống da bọc xương có mắt nhìn tốt, biết ngay tình trạng cơ thể của Dương Ân, trong lòng càng thêm hy vọng về cơ hội được giải thoát.
Trên đời này không thiếu dị thuật, nhưng ngoại trừ một số tà thuật hiếm gặp có thể cắn nuốt và luyện hóa khí huyết sát ra thì gần như rất khó tìm được, Huyết Sát Môn là một trong những thế lực trấn quốc, không thuộc hoàng triều Đại Hạ, có khoảng cách khá xa với hoàng triều, là một trong sáu môn phái, gần hạng với Nga My của Đại Hạ.
Dương Ân đâu có biết Huyết Sát Môn là cái gì, tất cả đều là từ Thái Thượng Cửu Huyền quyết và đan hạnh nhân mà ra, nếu không hắn chắc đã chết ngắc ngoải từ lâu rồi.
Dương Ân cảm thấy thật là kỳ diệu.
Hắn không ngờ là mình lại tiến lên cảnh giới chiến sĩ vào đúng lúc này, cảnh giới mà trước đó hắn chưa từng đột phá. Cơ thể hắn tràn ngập sức mạnh, sợi kinh mạch thần kỳ đó đã trở thành một sợi dây nối liền 12 kinh mạch với huyệt vị và đan điền, khiến huyền khí lưu chuyển với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết, sức mạnh bạo phát ra cũng tăng lên vô số lần.
Ngoài ra, hắn đã cảm nhận được huyền khí của bản thân lúc nào cũng có thể phá ra khỏi cơ thể, đạt đến bước kình lực phá thể, huyền khí phù thể, đây đều là đặc tính của cảnh giới chiến sĩ.
Đống da bọc xương thả áp lực ra, nội tâm cũng trở nên bực bội. Hắn ta cảm thấy Dương Ân sắp đột phá cảnh giới chiến sĩ là cũng có “công” của hắn ta, nếu không thì ít nhất cũng phải cần thời gian điều chỉnh một chút thì mới nhảy đến bước quan trọng này được.
Một lúc sau, Dương Ân ngẩng đầu nhìn về phía đống da bọc xương, vẫy tay cười nói: “Đa tạ tiền bối giúp đỡ!”
Mặc dù đống da bọc xương muốn hại hắn, nhưng hắn đang cực kỳ vui sướng, nên không tính toán mấy chuyện kia nữa.
“Hừ, cho dù ngươi đột phá thì cũng mới chỉ là một chiến sĩ cỏn con thôi, ta vẫn có thể giết ngươi như giết gà được!”, đống da bọc xương khó chịu hừ lạnh.
“Tiền bối nói đúng lắm, nhưng nếu ta chết thì sẽ không ai cứu được tiền bối ra đâu”, Dương Ân tự tin nói. Không để đống da bọc xương đáp lại, hắn nói tiếp: “Ba điều kiện của ta không khó đâu, một là khi ra ngoài tiền bối không được giết ta, hai là phải bảo vệ ta một thời gian, ba là thả Vạn bá bá ra; ba điều kiện này không khó đúng không?”
“Ý hay đấy, điều kiện một và ba thì được, nhưng cái thứ hai thì không có khả năng đâu!”, đống da bọc xương lạnh lùng đáp.
“Tại sao không được chứ?”, Dương Ân không cam tâm, hỏi.
“Vì ngươi không xứng!”, đống da bọc xương khinh bỉ nhếch miệng.