Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Tân Nhiên là luyện dược sư có tiềm năng nhất, đồng thời cũng là đại sư huynh trong Đan viện, địa vị của hắn ta ngang hàng với năm đệ tử đứng đầu trong học viện, cũng thuộc thành phần thiên tài được chiêu mộ của thế lực trấn quốc, chính vì thế, hắn ta mới dám nói chuyện với công chúa như vậy.

Đường Hiểu Hàm muốn nôn ra rồi, nàng ta vội ôm lấy cánh tay của Dương Ân, nói: “Đây chính là vị hôn phu của ta, Trình sư huynh hãy chú ý lời nói!”

“Hắn ta... là vị hôn phu của người?”, Trình Tân Nhiên nheo mắt, ánh mắt mang theo vẻ không cam lòng chỉ về phía Dương Ân.

“Đừng có chỉ lung tung vào người khác!”, Dương Ân cau mày nói.

Ngón tay của đối phương sắp chĩa vào mũi rồi, nếu như ở bên ngoài, chắc hắn đã bẻ gãy ngón tay của đối phương rồi nhưng hắn vẫn nhịu không ra tay là vì nể mặt Trần Diệm.


“Trình Tân Nhiên, ngươi đừng có làm càn, lần này ta gọi ba người các ngươi tới là vì muốn các ngươi biết được luyện dược sư thật sự là như thế nào!” Trần Diệm mắng.

“Phó viện trưởng, ý người là chúng ta không phải luyện dược sư sao?”, Trình Tân Nhiên hỏi ngược lại.

Dược Dịch Khai cười nói: “Phó viện trưởng thấy trình độ luyện đan của chúng ta vẫn còn kém”.

“Dịch Khai nói đúng rồi, trình độ luyện đan của các ngươi vẫn còn kém”, Trần Diệm bình tĩnh hòa nhã nói.

“Vậy phó viện trưởng còn có bí quyết luyện đan nào muốn truyền dạy cho chúng ta không?”, Dược Dịch Khai hỏi ngược lại.

Hai người bọn họ không coi ai ra gì như vậy, thật ra là vì bọn họ có mối quan hệ bí mật với Dược Vương các, gia nhập học viện không chỉ vì muốn học thuật luyện đan trong học viện, mà còn muốn dùng thuật luyện đan này khiến người khác chán ghét học viện.

Học viện Hoàng gia tuyển chọn tất cả các đệ tử trẻ tuổi xuất sắc ở Đại Hạ, bồi dưỡng ra những nhân tài trụ cột của đất nước, chỉ cần vượt qua bài khảo hạch là có thể gia nhập, Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai chính là những người nằm vùng được Dược Vương các phái đến.

Trần Diệm vốn dĩ có khúc mắc với Dược Vương Các, khi ông ấy biết Trình Tân Nhiên và Dược Dịch Khai là nhân tài được Dược Vương các bồi dưỡng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không thể trục xuất bọn họ ra khỏi học viện, thật đúng là không khó chịu trong lòng!

Bây giờ, ông ấy để Dương Ân đả kích sự kiêu căng ngạo mạn của bọn họ một chút, thật ra lại là xả cơn giận giúp ông ta.

“Ha ha, ta đã không còn gì để truyền dạy cho các ngươi nữa, nhưng vị Dương hầu tước này muốn gia nhập học viện, trình độ luyện đan của hắn vô cùng cao siêu. Ta nghĩ ba người các ngươi không phải đối thủ của hắn, nếu như hắn thắng các ngươi thì hắn có thể gia nhập học viện, đồng thời trở thành đại sư huynh của các ngươi, nếu như các ngươi thắng hắn thì hắn sẽ biến khỏi đây”, Trần Diệm cười nói.

“Được thôi, hóa ra phó viện trưởng coi thường chúng ta đến vậy!”, Trình Tân Nhiên đáp.

Dược Dịch Khai cười nói: “Nghe có vẻ rất thú vị, vậy thì so tài thế nào đây? So đẳng cấp luyện đan hay là so chất lượng của đan dược đây?”

Nghê Tử nói từ bên cạnh: “Chả có gì thú vị hết, ta không muốn tham gia!”

Dương Ân thấy ba người họ đều có vẻ không tôn trọng Trần Diệm, như thế có thể đoán được mấy cô cậu trẻ tuổi này đều là những đứa trẻ này được chiều hư, hắn nói với Trần Diệm: “Trần tiền bối, ông bảo ta so tài loại này sao, ông không chê phiền nhưng ta ngại phiền, hay là thôi đi!”

Lời nói này của Dương Ân khiến ba người trước mặt phát cáu.

“Ngươi dám khinh thường bọn ta?”, Trình Tân Nhiên lại chỉ vào mặt Dương Ân.

“Thu ngón tay của ngươi lại, nếu không ta đây không ngại bẻ gãy chúng đâu!”, Dương Ân trừng mắt nhìn Trình Tân Nhiên rồi quát.

Lần này Dương Ân tức giận thực sự rồi, khí thế vô hình kia đã dọa Trình Tân Nhiên sợ hãi, vội vàng rút ngón tay lại.

Dược Dịch Khai cười: “Trình sư huynh à, không giống huynh chút nào, sao lại bị dọa sợ rồi”.

Hành động vừa rồi của Trình Tân Nhiên là hành động vô thức, sau khi hắn ta bình tĩnh lại, nghe thấy những lời mỉa mai của Dược Dịch Khai thì lại chỉ vào Dương Ân muốn nói gì đó. Nhưng ngón tay của hắn ta còn chưa kịp duỗi ra, cổ đã bị bàn tay của Dương Ân bóp lấy cổ, nhấc bổng cả người lên như một con gà: “Ta ghét nhất chính là bị người khác chỉ vào mặt rồi nói chuyện, nếu ngươi chỉ thêm lần nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ của ngươi!”

Trình Tân Nhiên bị dọa sợ, hắn ta đã là cảnh giới cấp tướng, nhưng lại bị đối phương chèn ép đến mức không thể phản kháng, đến bây giờ hắn ta mới ý thức được lực chiến đấu của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

Dương Ân cũng không làm hắn ta khó xử, ném hắn ta xuống mặt đất, sau đó nói với Trần Diệm: “Trần tiền bối, những người như thế này thật sự khiến ta không có hứng so tài!”

Chưa nói đến kỹ thuật luyện đan, với tính cách như vậy, hắn cũng không có hứng đi so tài với bọn họ.

“Được rồi, được rồi, vậy thì bỏ qua chuyện so đấu đi. Chỉ cần ngươi vượt qua ba bài khảo hạch của học viện, là ngươi có thể gia nhập học viện. Dù sao thì những bài khảo hạch đó cũng chỉ là hình thức đối với ngươi thôi, nhưng cũng cần kiểm tra một chút”, Trần Diệm bất đắc dĩ buông tay nói.

Dương Ân nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi!”

Bây giờ đến Trình Tân Nhiên, Dược Dịch Khai không vui vẻ chút nào.

Trình Tân Nhiên bò dậy trừng mắt với Dương Ân nói: “Ta muốn tỉ thí luyện đan với ngươi!”


Về lực chiến đấu, hắn ta không thể nào so bì với Dương Ân, nhưng có thể lấy lại danh dự thông qua thuật luyện đan.


“Ta cũng muốn so tài, phó viện trưởng nói ngươi lợi hại như vậy, ta vẫn chưa tin lắm”, Dược Dịch Khai nói.


“Ta cũng có thể so tài một chút!”, Nghê Tử ở bên cạnh nói với vẻ kiêu ngạo.


Dương Ân liếc nhìn bọn họ, lấy ra một đống huyền linh thạch nói: “Mỗi người góp đủ một trăm huyền linh thạch hạ phẩm thì ta sẽ chơi cùng các ngươi, nếu không thì biến đi cho ta, bổn hầu tước không có thời gian cho các ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK