Một khi có được quyền lợi này thì vị trí của Dương Ân sẽ rất ghê gớm.
Phải biết rằng có rất nhiều người liều mạng cả đời cũng không được phong làm thống lĩnh đâu. Dương Ân một bước lên trời, thật khiến người ta ghen tỵ.
Tư Mã Nạp Đồ quay sang nhìn hoa hồng Tử thần, bình tĩnh nói: “Như vậy không hợp quy tắc cho lắm đâu?”
“Ở quân đoàn của ta,lời ta nói chính là quy tắc. Nếu không phục thì bẩm báo nguyên soái đi!”, hoa hồng Tử thần lạnh lùng đáp.
Sau đó, nàng ta không quan tâm nữa, quay người đi luôn.
Dương Ân còn đang sững sờ ở đó thì phó quan mặt lạnh đã hét lên: “Ngươi còn không qua đi, định chờ đến bao giờ nữa?”
Dương Ân tỉnh táo lại, vội vàng chạy theo hoa hồng Tử thần và phó quan mặt lạnh.
Cho đến giờ, hắn cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Tại sao lại được thăng làm phó thống lĩnh thế này. Hạnh phúc tới nhanh quá đi.
“Chúc mừng Dương huynh đệ, sau này có cơ hội cùng nhau uống mấy ly nhé!”, Hồng Nghĩa Long phản ứng lại đầu tiên, chắp tay chúc mừng.
Nghiêm Minh Tranh mãi sau mới tới, nghe được lời của hoa hồng Tử thần thì cũng gọi vọng theo: “Chúc mừng Dương huynh đệ thăng chức!”
Những thống lĩnh khác cũng lần lượt chúc mừng: “Chúc mừng Dương huynh đệ thăng quan tiến chức”.
“Thật đáng mừng, Dương huynh đệ sau này tới Tiễn doanh tìm ta uống rượu thì ta lúc nào cũng sẵn sàng nhé”.
…
Dù mấy người này là thật lòng hay giả ý thì cũng đã hoàn toàn thay đổi thái độ với Dương Ân.
Cho dù Dương Ân vẫn ở trong quân đoàn Tử thần thì chức vị của hắn không phải là giả, còn có tư cách tranh làm thiếu tướng. Một thiếu niên có can đảm đánh Tào Thanh Cung thì tiềm lực cũng không phải là nhỏ.
Dương Ân chắp tay đáp lại: “Cảm ơn cảm ơn, sau này chúng ta cùng nhau uống rượu giết địch nhé!”
Nói xong, hắn không dừng lại nữa mà đi theo hoa hồng Tử thần và phó quan mặt lạnh.
Một màn kịch hay cứ thế kết thúc, nhưng danh tiếng của Dương Ân đã được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
“Nghe gì không, phó thống lĩnh Tào Thanh Cung bị đánh kìa”.
“Kẻ nào mà to gan thế, dám vi phạm quân kỷ. Mà đó còn là con trai của trung tướng Tào nữa chứ, hay là thiếu tướng nào đó?”
“Không phải, nghe nói là một thiếu niên trong quân đoàn Tử thần, hắn không những đánh Phó thống lĩnh Tào mà còn được thăng làm phó thống lĩnh của quân đoàn Tử thần cơ đấy. Thật sự quá ngược đời”.
“Có cả chuyện này cơ à? Kinh động đến cả vị đoàn trưởng kia thì xem ra thiếu niên đó có lai lịch không tầm thường đâu”.
“Thiếu niên đó tên Dương Ân, sau này chính là phó thống lĩnh của quân đoàn Tử thần, có lẽ là loại hữu danh vô thực, nhưng chúng ta phải chú ý vào. Hắn dám đánh cả phó thống lĩnh Tào đấy, chúng ta mà bất kính thì không chừng sẽ mất đầu luôn”.
…
Hiện giờ Tào Thanh Cung được đưa đến một trong những lều lớn nhất trong quân.
Hắn ta bị Dương Ân đánh cho chảy máu mũi, sưng cả mặt, nhìn vô cùng thảm. Người đỡ hắn ta không dám gây ra chút tiếng động gì, sợ làm vị chủ này tức giận.
Binh sĩ hạ Tào Thanh Cung xuống thì vội vàng rời đi, mà trong lều còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ màu xanh lá.
Nhìn ông ta cỡ 50 tuổi, tóc dài buộc lại, trước trán có một cái vòng màu xanh lá cây, ở giữa có ngọc thạch, nhìn như con mắt thứ ba, cực kỳ chói mắt.
Cơ thể ông ta cứng cáp, không lộ vẻ già nua gì cả, chỉ ngồi đó thôi mà đã thấy có phong phạm vương giả rồi. Ông ta chính là Tào Kiến Đạt, cha của Tào Thanh Cung, là một trong tám vị trung tướng phía dưới nguyên soái.
“Cha, cha phải làm chủ giúp con, xả cơn tức này giúp con!”, Tào Thanh Cung bò dậy, đáng thương nói với cha mình.
Tào Kiến Đạt nhìn con trai mình, ánh mắt lóe ra tia tức giận nhưng cũng nhanh chóng thu lại. Ông ta thấy con trai mình cùng lắm là bị thương ngoài da, dưỡng thương mấy ngày là không sao nữa.
Ông ta từ từ nói: “Ta đã nghe nói về chuyện của con rồi, tự mình chịu thiệt thì tự nuốt xuống cục tức này đi”.
“Cha!”, Tào Thanh Cung bất mãn nói.
Tào Kiến Đạt đứng dậy, chắp tay nói: “Mấy năm nay con đã quá thuận lợi nên coi quân doanh là hậu viện của nhà mình rồi đấy. Con nghĩ mình muốn làm gì thì làm à? Con có từng nghĩ, nếu ta không ở đây thì kết cục của con sẽ là gì không?”
“Nhưng thằng nhãi đó là người cấp trên muốn giết, nếu con giải quyết được hắn thì cấp trên sẽ nhớ công lao của con và chúng ta sẽ có được lợi ích”, Tào Thanh Cung lí trí nói.
“Ý tưởng không tồi, nhưng lại quên mất một chuyện!”, Tào Kiến Đạt lóe ra ánh mắt hỏa mãn, ngừng lại rồi nói tiếp: “Một con lâu la không đáng để con tự tay xuất thủ đâu. Con lấy cớ đưa nó đến chỗ chết là được rồi, cần gì phải gây ra động tĩnh lớn đến vậy chứ. Đây là một hạ sách, mà còn khiến tên nhóc kia thể hiện được bản thân và được con ả hoa hồng kia coi trọng. Nếu nàng ta bảo vệ nó thì dù nguyên soái có lên tiếng thì nàng ta cũng có thể chống lại. Như vậy càng khó giết nó hơn”.
“Không lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?”, Tào Thanh Cung nắm chặt tay, nói.
“Đương nhiên là không rồi. Một tháng nữa cuộc thi tranh làm thiếu tướng sẽ bắt đầu, khi ấy con có thể quang minh chính đại giết hắn, đồng thời rửa nhục!”, Tào Kiến Đạt nói.
“Không phải nói hai ba tháng nữa mới bắt đầu sao ạ? Sao đột nhiên lại đẩy lên sớm vậy ạ?”, Tào Thanh Cung nghi ngờ hỏi.
“Quân Man di dạo này có hành động lạ, có mấy tên tộc trưởng tộc Man di đã nhen nhóm ra tay, chỉ sợ là trong một năm này chúng sẽ công kích xuống phía Nam của chúng ta. Vì vậy chúng ta phải chuẩn bị trước, lần này con bắt buộc phải cướp được vị trí thiếu thướng!”, Tào Kiến Đạt chắc nịch nói.
“Con có tự tin lấy được chức thiếu tướng, nhưng thằng nhãi kia hơi khó xơi…”, Tào Thanh Cung thật sự không dám nói bản thân không phải đối thủ của Dương Ân.