“Hắn ta chọc vào ta, thì phải trả giá!”, Dương Ân nghiêm túc nói.
“Haha, ngươi thật sự nghĩ rằng ta bị thương thì ngươi có thể khiêu chiến quyền uy Vương giả à? Có giỏi thì đánh ta đi!”, Nhạc Hâm cười điên cuồng, lấy ra đan dược tống vào mồm, chuẩn bị chiến đấu.
“Được, ta đánh ngươi!”, Dương Ân thành thật gật đầu, rồi biến mất tại chỗ. Một khắc sau, hắn đã đến trước mặt Nhạc Hâm, đấm vào hạ bộ của hắn ta không chút lưu tình.
“Cẩn thận!”, tất cả mọi người đều hô lên thất thanh, nhưng đáng tiếc là đã muộn. Tốc độ của Dương Ân quá nhanh, không thể tránh nổi, nắm đấm mạnh mẽ rơi vào hạ bộ hắn ta, khiến hắn ta bay ra như tên đạn.
Phập!
Nhạc Hâm bay vào một hòn đá loạn, khiến đám đá đó bay ra tung tóe, rồi hắn ta phun máu ra.
Cảnh này xảy ra quá đột ngột, người mặc áo bào xanh, người có gương mặt trẻ con cùng cô gái mặc áo xanh đều kinh ngạc vạn phần. Bọn họ giờ mới nhận ra thanh niên này là loại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, không phải cảnh giới cấp tướng bình thường.
Dương Ân đắc thủ rồi thì không hề dừng lại mà dùng bước phong thần tiến đến, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Nhạc Hâm. Hắn đạp chân lên ngực Nhạc Hâm, đẩy Nhạc Hâm dí sâu vào lòng đất, máu tươi lại phun ra tung tóe.
Ba người phía sau Dương Ân cùng nhau xông lên. Bọn họ chuẩn bị cứu người mặc giáp vàng ra từ tay Dương Ân.
Dương Ân quay lại hét: “Các ngươi đừng có manh động, nếu không ta sẽ giết hắn ta”.
Dương Ân uy hiếp cũng có tác dụng, khiến cả ba lập tức trở nên ngoan ngoãn.
“Tiểu huynh đệ, có gì từ từ nói”, người có gương mặt trẻ con lên tiếng.
“Đúng vậy, chúng ta chẳng có thù hận gì, nếu ngươi giết Nhạc Hâm thì sẽ phiền phức lắm đấy”, người mặc áo bào xanh nói.
“Lập tức thả người”, cô gái mặc áo xanh lạnh lùng ra lệnh.
“Ta biết các người có lai lịch bất phàm, nhưng ta cũng không định động vào các người, mà chính hắn ta bảo ta đánh, nên ta mới cho hắn ta toại nguyện. Đúng chưa?”, Dương Ân lạnh nhạt hỏi lại.
Nếu mấy người này còn ở trạng thái mạnh mẽ thì hắn đương nhiên sẽ biết điều mà không phản kháng, nhưng giờ bọn chúng bị thương không nhẹ, cùng lắm cũng chỉ phát huy được năm phần thực lực, nên hắn không sợ.
“Có… Có giỏi thì ngươi giết ta đi”, Nhạc Hâm nhìn chằm chằm Dương Ân và nói.
Lâu lắm rồi hắn ta chưa bị sỉ nhục dến vậy, hai mắt hắn ta sắc như đao, muốn chém Dương Ân thành trăm mảnh.
“Ngươi nghĩ ta không dám à?”, Dương Ân lộ ra sát cơ.
Nhạc Hâm nhìn thấy ánh mắt đó của Dương Ân thì bỗng cảm thấy sợ, sợ Dương Ân sẽ ra tay.
Cũng vào lúc ấy, cô gái áo xanh đột nhiên chuyển động. Thanh kiếm xanh trong tay cô ta đột nhiên hóa thành một dải lụa xanh, đâm về chỗ yếu hại của Dương Ân.
Cô ta ra tay không chút lưu tình, chọn thời cơ tốt nhất, cô ta tự tin có thể một kích tất sát Dương Ân.
“Đừng!”, người có gương mặt trẻ con lên tiếng ngăn cản.
Nhưng cô gái mặc áo xanh đã ra tay rồi, sao có thể dừng lại được chứ.
Trong nháy mắt, ánh kiếm đã phi về trước mặt Dương Ân. Mắt thấy nó sắp chạm vào người Dương Ân, mà Dương Ân lại như có con mắt ở sau đầu, lập tức đạp qua đánh bay ánh kiếm kia đi, rồi chân còn lại của hắn nhân lúc ấy bật con lại thành một đường hoàn mỹ, đạp vào ngực cô gái mặc áo xanh. Cô gái kia phản ứng rất nhanh, lấy tay còn lại chặn trước ngực, ngăn lại cú đá của Dương Ân, nhưng vẫn bị chấn động mà lùi về sau liên tục.
Lần giao thủ này chỉ diễn ra và kết thúc trong nháy mắt.
Khi Dương Ân rơi xuống đất thì lại đạp lên người Nhạc Hâm đang chuẩn bị bò dậy, đánh gãy thêm mấy đoạn xương của hắn ta. Máu tươi chảy ra liên tục, tiếng gào của Nhạc Hâm truyền ra tứ phía.
“Ngươi thật sự nghĩ ta không dám giết hắn ta hả?”, Dương Ân lạnh lùng nói.
“Tiểu huynh đệ, đừng kích động. Hắn ta là đệ tử nội môn của Ngũ Nhạc Môn, nếu ngươi giết hắn ta thì tức là đắc tội Ngũ Nhạc Môn. Ngươi phải cẩn thận đó”, người có gương mặt trẻ con nói.
“Ta không biết Ngũ Nhạc Môn là gì, ta chỉ biết các ngươi mà còn làm phiền ta nữa thì sẽ phải trả giá đắt”, Dương Ân nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi phải làm sao mới thả người?”, người mặc áo bào xanh hỏi.
“Ta muốn lấy nhẫn càn khôn của hắn ta!”, Dương Ân nhìn Nhạc Hâm, thư thái nói.
“Không… Không thể nào”, Nhạc Hâm giãy dụa.
“Đổi điều kiện khác đi, chúng ta đồng ý lấy ra huyền linh thạch cấp trung và đan dược cho ngươi để bù đắp, được không?”, người có gương mặt trẻ con đề nghị.
“Đây là giới hạn cuối cùng của chúng ta rồi”, người mặc áo bào xanh bổ sung.
“Chúng ta liên thủ giết hắn đi”, cô gái mặc áo xanh hung dữ nói.
“Muốn giết ta? Các ngươi có bản lĩnh này không?”, Dương Ân khinh miệt nhìn cô gái mặc áo xanh, một phiến hoa trong thần đình tỏa ra, đạo Tử thần chậm rãi tỏa ra, một ý chí Tử thần không thể ngăn cản bao trùm khắp nơi.
Trong giây phút ấy, bốn người lập tức cảm thấy sinh mệnh mình như bị hút cạn, giống như rơi vào cửa Tử thần, một cảm giác sợ hãi nảy sinh.
Nhạc Hâm lại sợ hãi đến mức gào lên: “Đừng… Ta không muốn chết, ta cho ngươi nhẫn càn khôn, ta cho ngươi hết!”