Đại hội lần này thi đấu bằng hình thức bốc thăm, ai bốc thăm được đối thủ nào thì sẽ thi đấu với đối thủ đó theo thứ tự.
Dương Ân rất may mắn, bốc trúng số thứ tự đầu tiên, hắn cầm tờ bốc thăm trên tay tự nhủ: "Ha ha, đây là ý trời!"
Số thứ tự đầu tiên cũng giống như dấu hiệu cho thấy hắn chắc chắn sẽ đứng ở vị trí đầu bảng, trở thành võ trạng nguyên.
Khi Dương Ân chuẩn bị bước lên đài, hắn bỗng nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Dương Ân ca ca cố lên, ta tới cổ vũ cho huynh đây".
Dương Ân nhìn lại và thấy Đường Hiểu Hàm cải trang thành đàn ông đang cổ vũ cho hắn trong đám đông.
Đường Hiểu Hàm vốn là một mỹ nhân, cho dù có ăn mặc giống như một người đàn ông thì cũng không thể nào che đậy được nhan sắc của mình, ngược lại còn khiến cho hình ảnh của mình thêm vài phần phong tình ý vị.
Dương Ân mỉm cười nói với nàng ta: "Ngôi vị võ trạng nguyên chắc chắn thuộc về ta".
Lời nói của Dương Ân ngay lập tức khiến cho đối thủ của hắn và tất cả các thiếu niên thiếu nữ đang vây xung quanh theo dõi trận đấu đều la ó.
"Khẩu khí thật là lớn, chắc hắn không biết chữ 'chết' viết như thế nào".
"Đá hắn xuống đài đi, mồm thối không chịu được".
"Vị trí võ trạng nguyên mà dễ để hắn đoạt được như vậy sao, vị trí đó đã là của Phương sư huynh rồi, không ai có thể cướp được".
...
"Đã nghe thấy người ta hò hét chưa? Tự mình xuống đài đi thằng nhóc", đối thủ của Dương Ân chế nhạo nói, hai tay khoanh trước ngực.
Đó là một gã thiếu niên đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, cho dù chưa đột phá lên cảnh giới cấp tướng nhưng sức chiến đấu cũng khá kinh người, gã rất muốn được thế lực núi Nga Mi để ý tới, cho nên gã nhất định phải thắng trận này.
Dương Ân nhìn đối thủ cười nói: "Được rồi, ngươi cứ tới đây đá ta xuống đài đi".
"Ha ha, xem vô ảnh cước của ta đá ngươi xuống đài đây", đối thù của Dương Ân chạy hết tốc lực, huyền khí dồn xuống hai chân, sau đó gã vọt lên trời đá ra một cước cực kỳ nhanh, hướng thẳng về phía Dương Ân.
Gã cũng không hề xem thường Dương Ân, cơ hội thể hiện thực lực như ngày hôm nay thật khó mà có được, gã nhất định phải dốc toàn lực cho dù đối mặt với bất cứ đối thủ nào.
Dương Ân không hề né tránh, một cước của thiếu niên kia nặng nề giáng xuống người hắn.
Bang!
Tất cả mọi người đang theo dõi đều tưởng rằng Dương Ân sẽ bị đối thủ đá xuống đài, nhưng thực tế lại là chuyện khác, thiếu niên vừa tung cước với Dương Ân đã bị bật ra khỏi đài khiêu chiến.
Mọi người lúc này mới trợn tròn mắt, hoàn toàn sững sờ.
Ngay cả trọng tài cũng không thể nhìn kịp, cho đến khi Dương Ân hỏi: "Trận này ta có thắng không?", lúc đó trọng tài mới định thần lại và tuyên bố: "Tuyển thủ số 1, Dương Ân thắng!"
Thế là Dương Ân dễ dàng chiến thắng trận đầu tiên.
Những người khác đều không thể lý giải nỗi chuyện gì đã xảy ra, họ nghĩ rằng chắc chắn Dương Ân chỉ gặp may.
Nhưng gã thiếu niên bị bật ra khỏi đài thì hoàn toàn hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người. Ngay khi gã tung cước gần chạm vào Dương Ân thì gã đã bị một lực phản kích mạnh mẽ chấn bay ra khỏi đài, trận thua này gã không có gì để không phục.
"Đại hội này thật nhàm chán", trong lòng Dương Ân khẽ thở dài.
Quả thực, với thực lực của hắn mà còn đi so tài với đám thiếu niên này thì cũng có chút ỷ thế hiếp người, nhưng bởi vì danh hiệu võ trạng nguyên cho nên dù có nhàm chán thì hắn vẫn sẽ kiên định tới cùng.
Ngay sau đó, Dương Ân đã chiến thắng ba trận đấu liên tiếp, trận nào hắn cũng để cho đối thủ ra tay trước, và đối thủ của hắn thì luôn bay ra khỏi đài một cách khó hiểu, có người thậm chí còn không biết mình đã thua như thế nào.
Thân phận của Dương Ân cũng nhanh chóng được phơi bày, thiên dược sư trẻ tuổi, Thiếu Ân hầu tước, trung tướng trẻ tuổi nhất đã có những đóng góp to lớn cho biên quan và đã đạt đến cảnh giới vương giả. Vậy mà hắn lại còn xuất hiện ở đây để tỷ võ, đúng là không thể nào tin được!
Các thiếu niên thiếu nữ bên dưới đều cầu nguyện cho mình sẽ không đối đầu với một tên mạnh khủng khiếp như hắn.
Ngoài ra, cũng có một số thiếu niên kháng nghị, tại sao lại cho một tên cường đại như vậy tới đây tỷ thí với bọn họ, chuyện này rõ ràng không phù hợp quy củ.
Kết quả là khi Trần Diệm tuyên bố Dương Ân còn chưa tới mười tám tuổi thì tất cả bọn họ đều bắt đầu câm miệng.
Theo yêu cầu của núi Nga Mi, chỉ cần là thiếu niên thiếu nữ dưới mười tám tuổi đều đủ điều kiện để tham gia đánh giá, Dương Ân vẫn còn là một thiếu niên, cho nên tất nhiên hắn cũng đủ điều kiện để tham gia đại hội tỷ võ.
Trong các trận đấu tiếp theo, mỗi khi bốc trúng Dương Ân thì các đối thủ đều tự động nhận thua.