Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Lan Du là ai?

Bà ta là chấp sự của núi Nga Mi, hoàn toàn có thể tung hoành trong giới bình thường này, không có chuyện đặc biệt gì rất khó khiến bà ta cảm thấy kinh ngạc như vậy.

Sau khi nhìn rõ mặt của Mộng Băng Tuyết, bà ta lại tỏ ra kinh ngạc như vậy, bộ dạng như gặp phải ma.

Sư Văn Mị cũng khiếp sợ, bà ấy nghiêm túc nhìn Mộng Băng Tuyết lần nữa, sau đó bà ấy cũng ngạc nhiên giống Kỷ Lan Du nói: “Sao lại là cô ta, chuyện… chuyện này không thể nào xảy ra được”.

Hai cường giả cảnh giới Thiên Ngư đến từ giới siêu phàm đều lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này không bình thường.


“Ta giết ngươi!”, Mộng Băng Tuyết thấy Dương Ân bị bắt nạt, vốn dĩ trong lòng đã cảm thấy không thoải mái, Kỷ Lan Du còn muốn cản đường mình, cô ta hét lên với sát khí đằng đằng, một tay ôm Dương Ân, tay còn lại đánh về phía Kỷ Lan Du.

Mộng Băng Tuyết chỉ dựa vào ý chí bản năng mà ra đòn, cú chưởng chứa hàn khí đánh đến chỗ Kỷ Du Lan.

Hàn khí này vô cùng mạnh mẽ, nơi phát ra lực chưởng xuất hiện một lớp băng khá mỏng, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng như muốn đóng băng Kỷ Du Lan.

Kỷ Du Lan đứng cách Mộng Băng Tuyết không xa, bà ta không thể né đòn nên chỉ có thể ra tay đánh trả.

Hai chưởng lực nổ ầm khi va chạm vào nhau, sức nổ tạo ra lực chấn động mạnh mẽ, cuối cùng trận pháp xung quanh cũng không chịu được nữa nên hoàn toàn sụp đổ. Khí kình quét bốn phía, những người đứng ở phía xa lần lượt ngã xuống, cũng may là đứng khá xa, còn có trận pháp chặn lại phần lớn sức mạnh, nếu không họ cũng thê thảm lắm.

Mộng Băng Tuyết và Kỷ Lan Du đánh nhau, Kỷ Lan Du bị ép phải lùi về sau mấy bước.

Mộng Băng Tuyết vẫn không định ngừng tay, nhân lúc này tấn công đến, năng lượng lạnh băng bao trùm lấy Kỷ Lan Du, bà ta một tay liên tục ra đòn như muốn giết chết Kỷ Lan Du ngay tại chỗ.

Kỷ Lan Du hoảng hốt nói: “Mộng Băng Tuyết, dừng tay lại, có gì từ từ nói”.

Kỷ Lan Du vừa đáp vừa lùi về sau né đòn, bà ta cảm nhận được sức mạnh của Mộng Băng Tuyết mạnh hơn bà ta rất nhiều, đặc biệt hàn khí đó mang đến cho bà ta cảm giác uy hiếp rất lớn.

Mộng Băng Tuyết nào nghe lời Kỷ Lan Du, ở mục tiêu của cú chưởng kết tụ thành một lớp băng, Kỷ Lan Du khó khăn lắm mới phá vỡ được.

Sư Văn Mị đứng cách đó không xa chớp mắt thầm nói: “Ta cũng muốn thử xem lực chiến đấu của người từng là Thánh nữ mạnh đến mức nào”.

Nói rồi bà ấy mở ra đôi cánh huyền khí ra rồi lao đến.

“Kỷ tỷ, ta đến giúp tỷ đây”, bà ấy nói ra tay là ra tay ngay, hai bàn tay biến thành ánh sáng rực rỡ, đánh lén Mộng Băng Tuyết từ phía sau, bà ấy chỉ muốn phá rối.

Mộng Băng Tuyết thiếu linh hồn nhưng vẫn còn lực chiến đấu theo bản năng, trong tay cô ta xuất hiện thêm một thanh kiếm, sau đó thanh kiếm được bảo phủ bởi một lớp tinh thể băng, cô ta trở tay chém một nhát về phía Sư Văn Mị.

Trong thoáng chốc, trên không trung xuất hiện một đường kiếm bằng băng dài vô cùng chói mắt.

Sư Văn Mị suýt bị trúng một nhát đó, một luồng khí lạnh ập vào người, bà ấy vỗ ngực: “Giật hết cả mình!”

Nói rồi bà ấy lại dùng hết sức ra đòn, nhiều luồng sức mạnh điên cuồng lao về phía Mộng Băng Tuyết.

Kỷ Lan Du thấy Sư Văn Mị gia nhập vào thì nghiến răng nói: “Mộng Băng Tuyết bắt nạt người quá đáng, chúng ta cùng xông lên đánh cô ta”.

Kỷ Lan Du rút binh khí chiến đấu ra rồi cùng Sư Văn Mị bao vây tấn công Mộng Băng Tuyết.

Lúc này trên bầu trời cao, ba cảnh giới Thiên Ngư đánh nhau kịch liệt, thỉnh thoảng xuất hiện sóng huyền khí lan ra, người trong Vương thành đều nhìn thấy thì đa số đều hoảng sợ chạy vào nhà trốn, cũng có người không nhịn được tò mò nhìn ra ngoài.

Hôm nay họ sợ hãi bởi tiếng đánh nhau ầm ầm vọng ra từ trong hoàng cung, ai cũng đoán có thể là Vương thành sắp có biến.

Quân cấm vệ tuần tra trên đường cũng đuổi họ về nhà, không cho phép chạy loạn xạ khắp nơi, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Vạn Lam Hinh dẫn theo một đội quân cấm vệ nhìn đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, gương mặt thoáng qua vẻ lo lắng, thầm nói: “Ân, đệ đừng xảy ra chuyện nhé!”

Cô ta đã nghe được tin tức truyền ra từ hoàng cung, Dương Ân ngang nhiên từ chối gia nhập vào núi Nga Mi dẫn đến người của núi Nga Mi bất mãn, kết cục có thể sẽ rất thảm. Cô ta tin Dương Ân sẽ có cách thoát thân, nhưng đồng thời cũng lo lắng cho hắn, núi Nga Mi có thể dễ đối phó như vậy sao?

Trong hoàng cung, Hoàng thượng và các quan văn võ đều không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào.

Họ xem từng trận đấu mãn nhãn: Dương Ân đánh với Hoàn Tuấn Bác, Dương Ân đấu với Dược Viêm Hải, lại đến trận đấu của cảnh giới Thiên Ngư lại khiến họ càng thêm kinh ngạc.

Có người nuốt nước bọt nói: “Các vị đại nhân đó đã… đã đánh lên trời luôn rồi”.


“Mong là họ đừng đánh nữa, hoàng cung đã bị phá thành vậy thì còn ra thể thống gì nữa”.


“Cái này có gì to tát đâu, hình như lão các chủ của Dược Vương các đã bị Dương Ân giết rồi, ta đang nghĩ không biết chuyện hôm nay có phải là giấc mộng không”.


“Dương Ân gây chuyện thành như thế đúng là sao chổi”.


“Dù lần này kết quả ra sao thì Dương Ân cũng không thể ở lại giới phàm tục nữa rồi, hắn đã không thích hợp sống ở lại đây nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK