Giữa bọn họ, nếu nói chỉ là tình cảm tỷ đệ thì cũng đúng nhưng trong đó lại có một chút gì đó vượt quá sự thân mật giữa tình cảm tỷ đệ rồi.
Dương Ân cũng đang đau đầu vì chuyện này, hắn coi Vạn Lam Hinh như chị ruột, nhưng nếu một ngày nào đó cô ta kết hôn với một người đàn ông khác, e rằng hắn cũng không thể chịu đựng được.
Không thể không nói, đàn ông đều có một đức tính chung là đều muốn chiếm phụ nữ đẹp làm của riêng mình, không nguyện ý để nàng lao vào vòng tay của kẻ khác.
Dương Ân nhanh chóng lấy ra Huyền Dịch đan, chuyển hướng sự chú ý của Vạn Lam Hinh: “Đây là Huyền Dịch đan, chính là loại đan dược mà tỷ cần nhất vào lúc này, có thể giúp tỷ trở thành bậc vương giả”.
Đan dược này có một đường đan vân, chất lượng tốt hơn viên không có đan vân mà hắn đã đưa cho Tào Kiến Đạt nhiều.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy viên đan dược này, Vạn Lam Hinh liền vui vẻ cười nói: “Nói như vậy, có nó rồi thì ta liền có thể đột phá cảnh giới Địa Hải sao?”
Dương Ân nói: “Chỉ có thể đảm bảo được trên 50%, vẫn phải xem tỷ tích lũy có đủ hay không!”, dừng lại một lúc, hắn lại nói: “Ta cảm ứng được khí tức của tỷ đã rất dồi dào rồi, nếu muốn lập tức đột phá cảnh giới cao hơn, đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả. Huống hồ ta còn có một món đồ nữa có thể giúp tỷ thành công”.
Nói xong, hắn liền lấy thủy huyền châu ra.
Vạn Lam Hinh tu luyện thủy huyền khí, thủy huyền châu này đối với cô ta mà nói cũng có tác dụng rất lớn.
Vạn Lam Hinh có thể cảm nhận được sức mạnh của thủy huyền châu đang chuyển động, cô ta bị những điều bất ngờ do Dương Ân liên tiếp mang đến làm cho bất ngờ và vui mừng tới nỗi không biết nên biểu đạt thế nào.
Kể từ khi Dương Ân tái xuất, cô ta luôn được hắn giúp đỡ suốt quãng đường này, cô ta còn có thể có yêu cầu quá đáng gì nữa chứ?
Vạn Lam Hinh lập tức ôm chầm lấy Dương Ân, định hôn lên miệng của hắn.
Lúc này Mộng Băng Tuyết không chịu được nữa, hàn khí tỏa ra từ khắp người cô ta ngay lập tức muốn đóng băng cả lều này.
“Băng Tuyết, không được!”, Dương Ân vội vàng truyền đạt ý niệm.
Hai người bọn họ có thể nói là tâm ý tương thông, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng ý niệm của hắn, sau khi nhận được ý chỉ mà Dương Ân truyền đạt, cô ta liền khắc chế hàn ý, vụt bay ra khỏi lều.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô ta cảm thấy đau lòng vô cùng, tâm trí như muốn vỡ tung tựa như có kí ức nào đó đang ùa về trong đầu.
Dương Ân cảm thấy sự khác lạ của Mộng Băng Tuyết, không thể không đẩy Vạn Lam Hinh ra và nói: “Tỷ, xin lỗi, ta phải đi xem cô ấy thế nào!”
Nói xong, hắn vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Mộng Băng Tuyết.
Chỉ còn lại Vạn Lam Hinh ở lại với vẻ mặt u oán, cô ta khẽ thở dài nói: “Đệ cuối cùng cũng trưởng thành rồi, sau này sẽ càng có nhiều nữ nhân thích, có lẽ người tỷ tỷ như ta đây dần dần trở nên dư thừa rồi”.
Cô ta không nhịn được mà siết chặt đan dược và Thủy Huyền châu trong tay, cô ta muốn ngay lập tức đột phá cảnh giới Địa Hải.
Dương Ân đuổi theo Mộng Băng Tuyết đến trong dãy núi, cô ta đang ôm đầu hét lên một tiếng chói tai: “A a a!”
Cô ta rất thống khổ, hàn khí toát ra từ cơ thể cô ta đã đóng băng cây cối, hoa cỏ xung quanh.
Dương Ân có huyền tinh khí Sương Tuyền bên người nên vẫn có thể chịu đựng được hàn khí này, nếu như đổi lại là bậc vương giả khác ở đây thì chắc chắn sẽ phải chịu kết cục là bị đóng băng.
“Băng Tuyết, cô đừng như vậy mà, cô ấy là tỷ tỷ của ta!”, Dương Ân vội vàng trấn an Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết không thể bị kích động, hắn sợ rằng cô ta sẽ xảy ra chuyện.
“Tên đàn ông phụ tình nhà ngươi, ta giết ngươi!”, Mộng Băng Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Dương Ân, đôi mắt của cô ta tựa như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim của Dương Ân, bàn tay cách không đánh ra một chưởng đánh về phía hắn.
Dương Ân vốn không có chút phòng bị nào, bị đánh đến nôn ra máu quay cuồng ngay tại chỗ.
Phụt!
Ngụm máu này của hắn khá gai mắt. Xương ức lõm xuống, thân hình nặng nề ngã xuống từ phía xa, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn bất tỉnh.
Dương Ân thực sự không ngờ rằng bản thân sẽ phải gánh chịu kiếp nạn oan uổng thế này, Mộng Băng Tuyết bị mất kiểm soát thật là đáng sợ mà.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Ân cuối cùng cũng tỉnh lại, vết thương ở ngực hắn đã lành lại hơn phân nửa nhưng hắn vẫn còn cảm giác lạnh băng buốt thấu xương, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Trời đã về đêm, từng tiếng gầm thét, côn trùng kêu vang trong không gian tĩnh mịch vắng lặng.
Mộng Băng Tuyết đang quỳ bên cạnh hắn, mái tóc dài rủ xuống, tiếng nức nở khe khẽ vang lên, Dương Ân lên tiếng hỏi: “Băng Tuyết, cô không sao chứ?”
Mộng Băng Tuyết ngẩng đầu lên, ôm lấy Dương Ân nói: “Xin lỗi!”
Lúc cô ta đả thương Dương Ân, trái tim cô ta càng thêm đau đớn và khó chịu. Khi cô ta dần dần bình tĩnh lại thì vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Dương Ân, những mảnh ký ức vụn vỡ trong tâm trí cô ta đang dần chắp vá khôi phục lại.
Đáng tiếc, cô ta bị thương quá nặng, nên vẫn chưa thể hồi phục lại hoàn toàn.
“Không cần nói xin lỗi, là lỗi của ta, cô đừng suy nghĩ lung tung nữa! Đợi ta khỏe lại thì sẽ nói Tiểu Hắc lập tức đi tìm thiên dược cho cô, giúp cô nhanh chóng hồi phục”, Dương Ân yếu ớt nói.
Hắn điều động sức mạnh trong cơ thể, nhanh chóng dưỡng thương, xua tan toàn bộ hàn ý kia.
Không lâu sau, vết thương của hắn đã tốt hơn rất nhiều nhưng hàn khí thấu xương kia vẫn cần phải từ từ ép ra ngoài, cho dù hắn sở hữu huyền tinh khí Sương Tuyền thì cũng không thể dễ dàng ép sức mạnh của cường giả cảnh giới Thiên Ngư ra ngoài.
Dương Ân ngồi dậy, Mộng Băng Tuyết nghiêng người ngồi dựa vào, cơ thể cô ta đang khẽ run rẩy, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu khôn nguôi.
Dương Ân ôm cô ta vào lòng, khẽ nói: “Ta là Dương Ân, không phải là người trong lòng cô!”
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy hận chết tên nam nhân trong lòng Mộng Băng Tuyết, đối phương đã khiến cho Mộng Băng Tuyết bị tổn thương đến mức này, thậm chí còn suýt khiến hắn mất mạng, thù này phải nhớ kỹ.
Trời vừa hửng sáng, vết thương của Dương Ân đã hoàn toàn hồi phục, nhưng cảm giác ớn lạnh vẫn còn trong người hắn, hắn không có cách nào loại trừ được nó, nhưng cũng không bảo Mộng Băng Tuyết thu hồi lại, hắn muốn đem nó luyện hóa hết, xem có thể thực hiện được hay không.