Trong cuộc sống luôn có khi gặp phải những lúc khó khăn nhất, những lúc khốn khổ nhất, không có cách nào nghịch chuyển thời điểm, vào những thời khắc ấy, con người đều sẽ sinh ra cảm giác tuyệt vọng. Loại cảm giác tuyệt vọng này xuất phát từ tận đáy lòng, khiến con người ta mất hết ý chí, từ đó bó tay chịu trói.
Tim của Dương Ân có Lam Yêu Cơ hộ thể, những sức mạnh của ý chí tuyệt vọng này tập kích thì ngay lập tức sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ. Có một bộ phận còn chưa tiến được vào trong đóa hoa Thần đình của hắn thì đã bị đóa hoa Thần đình phóng xuất ra sức mạnh tinh thần chặn lại ở bên ngoài.
Mặc dù vậy, Dương Ân cũng cảm nhận được một tia tuyệt vọng như thể chứng kiến cảnh đan điền bị người khác phế bỏ, bị đày đến sơn ngục trước kia một lần nữa, cảm giác tuyệt vọng đó thật sự rất khó chịu.
“Giết Dương Ân!”, gã tẩu hỏa nhập ma kia lại gầm lên một tiếng, phóng lên trời, tung ra một nắm đấm mang theo khí tức tuyệt vọng đánh về phía Dương Ân một cách hung tợn.
Đáng tiếc, bên cạnh Dương Ân luôn có Mộng Băng Tuyết bảo vệ mọi lúc, một bức tường băng đã xuất hiện trước mặt gã, thay Dương Ân ngăn chặn sức mạnh vô cùng bá đạo.
Ầm!
Lực một quyền này khá mạnh, khiến cho bức tường băng của Mộng Băng Tuyết xuất hiện những vết nứt.
Gã tẩu hỏa nhập ma này đã đạt tới cảnh giới Thiên Ngư rồi sao?
Thực ra, gã vẫn còn chưa đạt tới bước này, chỉ là gã sắp đạt đến cảnh giới Thiên Ngư thôi, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa thôi là có thể đạt tới cảnh giới này. Chỉ đáng tiếc lúc gã lĩnh ngộ được đạo Tuyệt vọng thì đã bị tẩu hỏa nhập ma, tinh thần đã chịu sự công kích to lớn, trở thành một tên ma nhân bị người khác nuôi nhốt, thậm chí còn bị nhồi nhét rất nhiều ý nghĩ giết chóc, trong đầu chỉ có duy nhất một mục tiêu nhiệm vụ, đó chính là phải giết chết Dương Ân.
Chính vào lúc Mộng Băng Tuyết muốn ra tay đối phó với ma nhân này, Dương Ân lên tiếng: “Băng Tuyết, cô lùi về sau, để ta đấu với hắn một trận!”
Vì chuyện của đệ đệ, trong lòng Dương Ân cảm thấy vô cùng áy náy và khó chịu, giờ lại có người chạy đến để hắn trút hận, đúng là cầu còn không được mà.
Mộng Băng Tuyết đối với lời của Dương Ân trước giờ đều là bảo sao nghe vậy, liền tự động lùi lại về phía sau để hắn đấu với tên ma nhân kia trận này.
Dương Ân lay động theo đạo Tử thần, nhàn nhạt nói: “Việc này chưa xong, việc khác đã đến, xem ra chúng thực sự muốn thủ tiêu cả hai huynh đệ chúng ta thì mới cam tâm, vậy thì để ta nói cho các ngươi biết cảm giác tuyệt vọng là như thế nào!”
Từ sau khi chiến sự biên ải kết thúc, Dương Ân đã khá lâu không được động tay động chân giãn gân cốt rồi, hôm nay hắn phải trút ra cho đã mới được.
Huyền khí đang lưu động khắp người hắn, hàng ngàn huyệt khiếu trong đan điền đang phun ra sương mù, có huyền tinh khí Sương Tuyền chảy khắp toàn thân, còn có đạo Tử thần đang đong đưa trong đóa hoa Thần đình. Hắn giậm chân bước về phía trước, huy động một quyền cùng oanh sát với ma nhân kia.
Quyền ý quyền cấp binh!
Sức mạnh của quyền này ẩn chứa sức mạnh của hàng trăm đỉnh, lại có quyền ý cuồn cuộn, hoàn toàn có thể so sánh với vương giả đỉnh cấp. Có thể nói hai bên là kẻ tám lạng người nửa cân, còn đạo Tử thần kia cũng khiến người ta tiến vào trạng thái tử vong, mất đi lực chiến đấu toàn thân.
Nhưng thần chí của ma nhân này vốn dĩ không rõ ràng, hơn nữa còn thường xuyên ăn thịt người, lây dính nhân quả của đạo Tử thần, thêm vào đạo Tuyệt vọng thì có thể nói là một kẻ cực mạnh. Gã căn bản không chịu ảnh hưởng của đạo Tử thần của Dương Ân, giơ tay lên liền bộc phát ra sức mạnh hắc ám vô cùng bá đạo, ý chí tuyệt vọng đang ẩn chứa trong đó, khiến người khác khó có thể chịu đựng được.
Dưới chiêu thức của đạo Tuyệt vọng của ma nhân này, cho dù là cường giả của cảnh giới cấp thiên cũng không chịu nổi, cũng chỉ có Thiên Kiêu mang đóa hoa Thần đình như Dương Ân mới có thể ngăn cản được phần nào.
Ầm ầm!
Hai nắm đấm không ngừng va chạm, liên tiếp phát ra tiếng nổ chấn động, nổ tung như nấm xay không ngừng giữa không trung.
Sức mạnh của ma nhân đã xấp xỉ cảnh giới cấp Thiên, còn Dương Ân lại là thiếu niên vương giả chuyên đấu vượt cấp, trận chiến giữa hai người quả là kinh thiên động địa.
Cuộc chiến này có thể được gọi là diệt ma nhân cấp Thiên, Dương Ân thôi thúc đạo Tử thần cũng không thể ảnh hưởng đến đối phương, sức mạnh lại bị tổn hại, quyền ý của hắn đều không có cách nào san bằng sự chênh lệch giữa hai thực lực này.
Song Dương Ân không hề nhụt chí, mà ngược lại càng đánh càng hăng, ánh sáng màu xanh lam đang lưu động khắp toàn thân tựa như đang có một con long quy bổ trợ cho hắn, một quyền một chưởng đồng thời được đánh ra, đã đạt tới giai đoạn tinh thông của thuật Long quy lật biển phát ra uy lực kinh người.
Trong mấy ngày này, Dương Ân dường như không tu luyện nhiều, nhưng Thái Thượng Cửu Huyền quyết lại đang ngưng tụ sức mạnh của hắn mỗi giờ mỗi khắc, hắn so với lúc trước chỉ có mạnh lên chứ không hề yếu đi, vốn không hề giậm chân tại chỗ.
Ý chí của ma nhân không rõ ràng nhưng ý thức chiến đấu mà gã đang sở hữu lại không phải tầm thường, nắm đấm tràn đầy ma tính tuyệt vọng, oanh tạc ra quyền kình đủ để hủy diệt núi non, quyền kình còn chưa tới thì đã khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ rồi.
Trong chớp mắt, có hàng trăm quyền thủ không ngừng va đập vào nhau, sức mạnh chấn động đó khiến cho người trong thành đều kinh sợ.
Cũng may mà Dương Ân đã lao ra ngoài thành trước một bước để đấu một trận với ma nhân, nếu như họ vẫn còn ở trong thành, e rằng thành trì này đã là một đống đổ nát rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người chịu sự ảnh hưởng của những sức mạnh này mà chết.
Khỉ Gầy dẫn theo một nhóm người từ phía sau chạy đến, nhìn thấy Dương Ân đang chiến đấu từ xa, thì đều lấy làm kinh ngạc.
Bọn họ đều biết rằng lực chiến đấu của Dương Ân vô cùng “biến thái”, nhưng lại một lần nữa được chứng kiến, vẫn cảm thấy vô cùng chấn động, khiến bọn họ vô cùng kính phục.
Đối thủ của Dương Ân cũng là những kẻ “biến thái” mạnh mẽ không kém, bọn họ hoàn toàn không có khả năng giúp đỡ.
“Đây là loại quái vật gì thế này, trông bộ dạng có vẻ rất mạnh!”, Khỉ Gầy nói với đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh đang chớp chớp.
Cũng chính vào lúc này, Dương Ân bị ma nhân đấm mạnh một quyền vào bụng dưới, thân ảnh bay đi như một con tôm.
“Lão đại (đoàn trưởng)!”, điều này đã dọa cho tất cả mọi người sợ đến mức hét lên một cách lo lắng.