Người đó bất ngờ chính là công chúa Đường Hiểu Hàm đang cải trang thành đàn ông, bên cạnh còn có một cung nữ đi theo, cùng nhau núp trong góc xem Dương Ân luyện đan, không quan tâm chút nào đến Dược Linh Vũ.
Đường Hiểu Hàm 16 tuổi, còn hai tháng nữa mới đến 17 tuổi, dáng dấp tươi đẹp thoát tục, da thịt trắng mềm như tuyết, tuy không trang điểm nhưng vẫn toát ra quý khí trời sinh, chính là công chúa đẹp nhất Đại Hạ. Có không ít vương tôn công tử muốn cưới nàng ta về làm vợ, nhưng hoàng thượng vẫn không quyết định, cho đến khi Dương Ân cường thế trở về, hoàng thượng mới quyết định gả nàng ta cho Dương Ân, một là để trấn an Dương Ân, hai là vì Dương Ân chính là thiếu niên xuất sắc nhất Đại Hạ, chỉ có hắn mới xứng với hoàng thất, đáng tiếc chuyện này lại bị Dương Ân công khai cự tuyệt.
Không thể không nói, đây chính là tổn thất của Dương Ân.
Lần đầu tiên Đường Hiểu Hàm gặp Dương Ân, hắn cách trăm thước dập đầu về nhà đã khiến cho nàng ta rất cảm động, sau đó nàng ta lại hẹn gặp hắn, bị hắn dọa sợ một phen, còn cho rằng hắn thích đàn ông, cuối cùng mới phát hiện đã bị hắn gạt. Kể từ khi đó, trong đầu của nàng ta lại thường xuyên nghĩ đến bóng dáng của hắn.
Một thiếu niên vừa anh tuấn vừa bản lĩnh như hắn luôn là đối tượng để cho các cô gái yêu thích sùng bái, huống chi trên người Dương Ân còn có một cỗ khí tức mờ ảo không giống với bất kỳ ai, khiến cho người khác không thể tự chủ mà bị hút lại gần hắn hơn.
"Phò mã thật là lợi hại!", cung nữ bên cạnh Đường Hiểu Hàm khẽ kinh hô.
Cung nữ không biết thuật luyện đan là như thế nào, nhưng khi nhìn thấy động tác của Dương Ân nhanh đến mức hoa cả mắt, giống như đang làm ảo thuật vậy, cung nữ liền có cảm giác người này thật lợi hại, hai mắt sáng lên thích thú.
Ánh mắt của Đường Hiểu Hàm cũng sáng long lanh, nàng ta nhìn về phía Dương Ân nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng, lỡ quấy rầy đến hắn có thể sẽ không tốt".
Tim của nàng ta đang đập rất nhanh, nàng ta có cảm giác như toàn thân của Dương Ân đều đang tỏa sáng lấp lánh, khiến cho nàng ta mê mẩn tới mức không có cách nào tự kiềm chế. Nàng ta kiên định thầm nghĩ: "Chỉ có hắn mới xứng với ta".
Đường Hiểu Hàm thân là công chúa, từ trước đến giờ luôn có tính cách vô cùng tự tin, cho dù Dương Ân cự tuyệt mối hôn sự này thì nàng ta cũng không hề nổi giận, nàng ta cũng không hề trách hắn, bởi vì ban đầu chính nàng ta cũng không đồng ý gả cho hắn.
Bây giờ thì hay rồi, nàng ta muốn tự mình cố gắng có được Dương Ân bên cạnh, nếu như nàng ta làm được thì mối lương duyên này mới đúng là một mối lương duyên tốt đẹp.
Trước đó văn võ bá quan đang theo dõi vẫn luôn cho rằng Dương Ân không thể so sánh với Dược Linh Vũ, bây giờ bọn họ mới phát hiện mình đã sai lầm vô cùng, ít nhất thì động tác luyện đan của Dương Ân cũng nhanh và đẹp mắt hơn Dược Linh Vũ rất nhiều.
Chỉ có điều thuật luyện đan không chỉ chú trọng động tác đẹp mắt, cuối cùng vẫn phải xem đan dược có thể được luyện thành hay không, nếu như không có biện pháp ngưng tụ thành đan, vậy thì động tác có đẹp mắt đến mấy cũng chỉ uổng công.
Dược Linh Vũ không hổ là Dược Vương lão luyện, sau khi y tiến vào trạng thái tập trung cao độ, y cũng quên hết những áp lực bên ngoài, toàn bộ tinh thần đều dồn hết vào việc luyện chế ra vương đan.
Lần này y muốn luyện chế ra địa vương đan, bình thường y muốn luyện chế địa vương đang thì tỷ lệ thành công không hề cao, nhiều nhất là năm lò mới có thể luyện thành được một lò, nhưng đứng trước sự khiêu khích của Dương Ân, y lại muốn thành công chỉ trong một lần, hơn nữa còn muốn dẫn động đan lôi.
Thuật luyện đan của Dược Linh Vũ không hề tầm thường, y được truyền thừa từ cha của mình, mà cha của y lại chính là tông sư đến từ giới siêu phàm, mặc dù y không thể lĩnh ngộ hết chân truyền, nhưng vẫn hoàn toàn có thể ngang dọc ở giới phàm tục này.
Sau khi tinh luyện rất nhiều thảo dược, y liền ném vào trong lò một viên yêu hạch, bắt đầu thúc giục hỏa lực luyện hóa yêu hạch.
"Rất tốt, hao hụt không nhiều, nhất định có thể luyện thành địa vương đan", đến bước này, Dược Linh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói.
Nhưng y cũng không hề thả lỏng, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào đỉnh luyện dược, những bước sau đó cần phải làm thật nhanh.
Lần này y đã dùng hết sức bình sinh, trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi đã đi đến bước tinh luyện yêu hạch, bình thường y phải mất tận hơn một canh giờ mới có thể làm tới bước này.
Bên kia Dương Ân vẫn đang tinh luyện thảo dược, còn chưa làm tới bước tinh luyện yêu hạch, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Tốc độ tinh luyện của Dương Ân nãy giờ có thể nói là nhanh hơn gấp đôi so với Dược Linh Vũ, thế mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn còn đang loay hoay tinh luyện thảo dược, rốt cuộc là hắn đang muốn luyện chế đan dược gì mà cần nhiều thảo dược như vậy chứ?
Nếu như để cho bọn họ biết tốc độ luyện đan bây giờ của Dương Ân là do hắn đã cố gắng làm chậm lại bớt mấy lần thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì. . truyện tiên hiệp hay
Không phải Dương Ân cố ý muốn tỏ vẻ, mà vì chuyện lần này là chuyện lớn liên quan đến cha của hắn, hắn không muốn có nửa điểm lơ là, nhất định phải tinh luyện dược liệu đến mức hoàn mỹ, sau đó mới một bước ngưng tụ thành đan.
Ngoài ra, thiên đan mà hắn muốn luyện chế cần phải tinh luyện số lượng thảo dược nhiều gấp năm lần vương đan, sau đó dung hợp tất cả tinh hoa thảo dược mới có thể ngưng tụ thành thiên đan.
Trước mắt, Dương Ân đã tinh luyện thảo dược đến bước cuối, hắn lấy ra mười mấy bụi dược liệu cấp vương, trong đó còn có cả nhân sâm ngàn năm cùng với rễ của địa tinh đằng trân quý, chỉ cần luyện hư một cây cũng là một tổn thất rất lớn.
Với sự cẩn thận cao độ, hắn đã tinh luyện tất cả các loại thảo dược bên trong cái đỉnh đồng xanh một cách thuận lợi.