Từng đợt tên không ngừng điên cuồng bắn ra, mỗi một mũi tên đều mang theo hơi thở sắc bén, chớp mắt đã đến trước mặt Dương Ân.
Loại nỏ như thế này chắc chắn có thể bắn chết bất kỳ một võ sĩ cấp sĩ nào ngay lập tức, trong cơn mưa tên vây quanh thế này, dù có là nhân tướng cũng sẽ biến thành tổ kiến lỗ chỗ cả thôi.
Ô Nạp Đồ, Hạ Ngũ Triết và cả Trương Hùng đều giương to mắt nhìn, bọn họ đều muốn xem liệu người thiếu niên này có thật sự lợi hại như vậy không, có thể coi khinh sự tấn công của nỏ tên.
Ngay lập tức, bọn họ lại ngây ra lần nữa.
Hơn mười mũi tên không biết làm sao mà lại theo bàn tay Dương Ân xoay chuyển, tất cả đều thu vào trong lòng, không có một mũi tên nào có thể chạm vào người hắn dù chỉ một chút.
“Thật yếu ớt, trả lại cho các người!”, Dương Ân không muốn chơi tiếp với họ, khinh khỉnh nói một câu, rồi bắn ngược tất cả những mũi tên này trở lại.
A a!
Những tay bắn nỏ này hoàn toàn không thể nào phản ứng kịp, bị những mũi tên mà Dương Ân bắn trả lại bắn trúng vào cánh tay, liền kêu lên thảm thiết, cung nỏ rơi hết xuống đất.
Lần này thì đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được sức chiến đấu phi phàm của Dương Ân.
“Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại phải đến sơn ngục làm loạn, ngươi có biết đây là tội chết không?”, Ô Nạp Đồ lại lớn tiếng hỏi.
“Lão là cái thá gì mà cũng dám phán ta tội chết? Cho dù có là đương kim hoàng thượng cũng chẳng có tư cách đòi mạng ta!”, Dương Ân mạnh mẽ đáp.
“Việc gì phải phí lời với hắn, xử hắn đi!”, Hạ Ngũ Triết lớn tiếng hạ lệnh chỉ huy bọn lính gác ngục.
Ngay sau đó, có hơn mười tên lính gác ngục vác theo binh khí xông về phía Dương Ân, trong đó còn có hai tên trưởng ngục, thực lực đã đạt đến cấp tướng.
Thế nhưng, khi bọn chúng còn chưa kịp xông đến trước mặt Dương Ân, Dương Ân đã biến đi đâu mất.
Bọn chúng kinh ngạc nhìn ngó xung quanh, cuối cùng phát hiện không biết Dương Ân đã đến trước mặt Trương Hùng tự lúc nào, đỡ Trương Hùng đứng dậy: “Phó ngục Trương không sao chứ, ở đây có viên đan dược trị thương, ông dùng trước đi”.
“Ngươi... ngươi thật sự là Dương Ân sao?”, Trương Hùng nhìn Dương Ân kề bên, lộ ra vẻ khó mà tin được.
Dương Ân cười, hỏi trêu: “Sao, không giống à? Hay là ta đẹp trai hơn rồi?”
Trương Hùng gật đầu cứng ngắc, nói: “Đúng là không giống, đẹp trai hơn nhiều!”
“Ha ha, câu này ta thích nghe đấy, chắc chẳng có ai rảnh rỗi mà đi mạo danh Dương Ân ta đâu!”, Dương Ân cười lớn nói.
“Cẩn thận đằng sau!”, Trương Hùng đột nhiên nhìn thấy Ô Nạp Đồ vác đao đâm sau lưng Dương Ân, vội hét lên nhắc nhở.
Dương Ân cứ như là không nghe thấy vậy, hoàn toàn không thèm để ý cái đao đâm tới từ đằng sau.
Keng!
Đao của Ô Nạp Đồ đã chém trúng Dương Ân, nhưng khi đao của lão ta tiếp xúc với Dương Ân, thì cứ như là chém trên mặt sắt thép vậy, kêu một tiếng lanh lảnh, hơn nữa còn sinh ra lực chấn động ngược lại rất lớn, làm lão ta bị chấn động phải lùi tận mấy bước, gan bàn tay âm ỉ tê rần.
“Đây... sao có thể thế được!”, Ô Nạp Đồ kinh ngạc ngây ra.
Lão ta là võ sĩ cấp tướng cao cấp, cho dù có lén chém chết cấp tướng đỉnh cấp cũng hoàn toàn thừa sức, nhưng tại sao lại không giết nổi người thiếu niên trước mắt chứ.
“Phó ngục Ô, tên nhóc này có điều kỳ lạ, cùng dốc sức giết hắn đi!”, Hạ Ngũ Triết lớn tiếng.
Lão ta đích thân đem theo người bên cạnh cùng xông về hướng Dương Ân.
Hạ Ngũ Triết dùng gậy răng sói, tất cả sức mạnh của lão ta dồn hết lên trên cây gậy răng sói này, một đạo huyền khí dày đặc mạnh mẽ xông về phía Dương Ân như lang yêu tập kích.
Những người khác cũng gọi huyền khí ra, từ một trượng đến ba trượng đủ loại đẳng cấp, trông rõ là lòe loẹt rối rắm, ai cũng muốn giết chết Dương Ân.
“Giết!”, Ô Nạp Đồ không phải quân hèn nhát, lão ta cũng là lão tướng bò từ chiến trường về, sau khi lão ta hoàn hồn, liền nhấc cao chiến đao, sức lực mạnh mẽ điên cuồng ngưng tụ, một đao ảnh cao đến mười trượng chém về phía đỉnh đầu Dương Ân.
Bị lực lượng như thế này vây sát, thì dù cho có là cấp tướng đỉnh cấp cũng phải lui trước tính sau.
Trương Hùng cũng cảm nhận được không khí chết chóc ngạt thở, nhưng đột nhiên trong chốc lát, ông ta cảm thấy trên người Dương Ân dường như tỏa ra lực lượng mạnh mẽ như ngọn núi, chắn trước mặt ông ta, cho dù có lực lượng mạnh mẽ đến thế nào đi nữa tập kích, cũng khó mà đả thương được ông ta chút nào.
Keng keng!
Những lực lượng này liên tiếp bùng nổ nơi Dương Ân đứng, tạo thành động tĩnh không nhỏ, bụi mù bay tứ tung, chướng khí mù mịt.
Ô Nạp Đồ và Hạ Ngũ Triết không chỉ tung ra một chiêu tấn công rồi thôi, mà là liên tiếp ra đòn tấn công, từng đợt nối tiếp từng đợt, muốn xử chết cả Dương Ân và Trương Hùng cùng lúc, biến chỗ đó nổ tung thành hố sâu.
Mãi một lúc sau, bọn họ mới dừng lại.
Bọn họ không cảm nhận được sự phản kích của Dương Ân, đều cảm thấy Dương Ân chắc chắn đã chết trong sự vây công rồi.
“Dám làm loạn trong sơn ngục đều phải chết hết!”, Ô Nạp Đồ phát tiết xong, đắc ý nói.
“Đúng thế, bắt đầu từ hôm nay chính là thiên hạ của chúng ta rồi, ha ha!”, Hạ Ngũ Triết cười nói hùa theo.
Đáng tiếc, tiếng cười của lão ta còn chưa dứt, thì yết hầu đã ngắc ngứ như bị hóc xương cá, biểu cảm cứng đờ, hai mắt lồi ra như gặp quỷ.
“Đánh đủ rồi chứ, vậy các người cũng ăn một quyền của ta đi!”, Dương Ân bình thản nói một câu như người không việc gì, từ từ đấm ra một quyền.
Đấm thẳng!
Bùm!