Dương Ân rất rõ, dù mình có gặp lại Tử Hàm, nếu họ muốn ở bên nhau thì phải vượt qua thử thách của điện Tử Tiêu, một tên bình thường như hắn sao có thể được đối phương công nhận.
Bây giờ sau khi nghe Dương Kiệt nói thế, trong đầu hắn đã có một mục tiêu rõ ràng. Nếu có thể trở thành Thiên Vương đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Vương, liệu điện Tử Tiêu có nhìn hắn bằng con mắt khác rồi gả Tử Hàm cho hắn không?
Dương Kiệt ngửa mặt lên nói: “Độ khó để đạt được vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Vương không phải nhỏ đâu, ngay cả ta cũng không dám nghĩ tới, nếu có thể tiến vào đội ngũ một ngàn Chiến Vương, ta đã mãn nguyện lắm rồi”.
“Nói nhiều như thế, ngươi cũng không biết Tử Hàm đang ở đâu à?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Ta chỉ biết đại khái thôi nhưng không biết có chính không”, Dương Kiệt úp úp mở mở nói.
Dương Ân vội hỏi: “Mau nói”.
“Huynh đệ đừng gấp, có phải ngươi là người của Long Hổ môn không?”
“Ta không phải là người của Long Hổ môn”.
“Vậy ngươi là người ở đâu?”
“Ta đến từ giới phàm tục, không phải người cùng nơi với các ngươi”.
“Giới phàm tục còn có Thiên Kiêu như ngươi à, ta không tin”.
…
Dương Ân không quá đề phòng với Dương Kiệt, hắn cảm giác được có lẽ đối phương thật sự có duyên với mình, bản thân không ghét Dương Kiệt nên hắn không giấu giếm rất nhiều chuyện. Dương Kiệt nghe xong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, miệng thì nói không tin Dương Ân đến từ giới phàm tục nhưng thật ra trong lòng hắn ta đã tin là thật rồi. Sở dĩ hắn ta đến gần Dương Ân hoàn toàn là vì Dương Ân khá giống với một người mà hắn ta từng gặp, vì thế hắn ta mới muốn nói chuyện phiếm với Dương Ân.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm nữ thần Tử Hàm”, Dương Kiệt không truy hỏi nữa, vui vẻ dẫn đường cho Dương Ân. Thật ra hắn ta muốn Dương Ân bảo vệ mình một đoạn. Muốn sinh tồn ở nơi này một năm không phải chuyện dễ, không chỉ phải đối phó với mãnh thú, tà tộc mà lúc nào cũng phải đấu tranh nội bộ với các Thiên Kiêu khác.
“Hy vọng ngươi đừng lừa ta, nếu không Côn Lôi Tử chính là kết cục của ngươi”, Dương Ân cảnh cáo Dương Kiệt.
“Yên tâm đi, cho dù có gạt chính mình, ta cũng không dám gạt ngươi”, Dương Kiệt vỗ ngực đảm bảo.
Thế nên Dương Ân đi theo Dương Kiệt, cùng đồng hành đi về một hướng
Thái Thượng Cửu Huyền quyết trong người Dương Ân có chút dị động, đó là một loại khát vọng, hắn mừng thầm nói: “Chẳng lẽ trong không gian này có một loại huyền tinh khí?”
Nghĩ đến đây, Dương Ân mừng rỡ.
Nếu nơi này có huyền tinh khí thì hắn có hy vọng tiếp tục tiến bộ rồi.
Trên đường đi, Dương Ân và Dương Kiệt bị không ít mãnh thú tấn công, đồng thời trên đường đi cũng gom được không ít thảo dược, giá trị cực kỳ cao.
Hai người đi đến một đồng cỏ hoang, phát hiện một tấm bia không trọn vẹn, nơi này có một mãnh thú cấp Thiên sinh sống. Nếu không phải có Dương Ân bên cạnh thì Dương Kiệt đã chết mất rồi.
Chắc hẳn tấm bia này có lưu lại kỹ thuật chiến đấu, đây là nhận định của Dương Kiệt, hắn ta đã biết trong không gian này có lưu lại cơ duyên thượng cổ.
Con mãnh thú đó là cảnh giới cấp Thiên trung cấp, nó sống ở đó thì ai có thể tùy tiện đến gần tấm bia được?
Nghe Dương Kiệt nói thế, Dương Ân không nói nhiều, bèn đánh nhau kịch liệt với nó.
Sau khi hấp thụ ngọn lửa màu đen, hỏa lực của Lam Yêu Cơ trở nên rất mạnh, hắn phá vỡ phòng thủ của mãnh thú, ngọn lửa của Lam Yêu Cơ đốt vào thân nó, thiêu cháy da thịt khiến nó rên la không ngừng. Dương Ân cũng bị thương không nhẹ, hắn bị mãnh thú cào lấy vết, xương trước ngực bị nứt ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy kinh mạch bên trong, vô cùng thê thảm.
Mãnh dữ chết rồi, ngay cả thú hạch cũng bị thiêu thành tro.
Ngọn lửa của Lam Yêu Cơ đã đạt đến cấp độ thiên hỏa đỉnh cấp, khó có sinh vật nào dưới cảnh giới cấp Thiên mà chịu nổi.
Dương Ân nằm trên cỏ, thở hổn hển, hắn đang trị thương, thoạt nhìn có vẻ khó có thể lại sức để chiến đấu.
Dương Kiệt đến cạnh Dương Ân hỏi: “Ân Thiên Vương, ngươi vẫn ổn chứ? Ta có đan trị thương đây, ngươi mau uống đi”.
Dương Kiệt rất có lòng, nhét một viên đan trị thương vào miệng Dương Ân, Dương Ân không nói gì mà nuốt luôn viên đan dược này.
Dương Ân vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, nhận ra đây quả thật là đan trị thương, hắn thầm nói: “Xem ra mình nghĩ nhiều rồi”.
Vết thương này không tính là quá nghiêm trọng với Dương Ân, hắn hoàn toàn có thể tự chữa lành nhưng hắn muốn xem thử Dương Kiệt bên cạnh mình có mưu đồ gì khác không.
Nhìn biểu hiện của Dương Kiệt thì chắc hắn ta không có ác ý.
Dương Ân ngồi dậy để trị vết thương, hắn cố ý làm chậm tốc độ hồi phục của mình, hắn không muốn hồi phục quá nhanh, như thế sẽ dọa đến Dương Kiệt.
Dương Kiệt ở bên cạnh cẩn thận hộ pháp cho hắn mà không đi đến lĩnh hội tấm bia đá.
Cho đến khi Dương Ân mở mắt ra, hắn ta quan tâm hỏi: “Thấy thế nào rồi?”
“Ừ, cảm ơn ngươi, đỡ hơn nhiều rồi”, Dương Ân đáp.
“Vậy thì tốt, chúng ta mau lĩnh hội kỹ thuật chiến đấu trên bia đá, nếu không, đợi khi người khác tìm tới, chúng ta có muốn lĩnh hội cũng khó”, Dương Kiệt nhắc nhở.
Dương Ân gật đầu, sau đó cùng hắn ta đi xem tấm bia đá đổ nát đó.
Tấm bia đá này lộ ra hơi thở cổ xưa, nhiều đá vụn bị tróc ra, đây là dấu hiệu của sự thăng trầm sau khi trải qua nhiều mưa sa bão táp.