Chu Mạc và Mạnh Hà Lương cảm thấy rõ ràng nhất. Họ đều là vương giả, cho nên sự nhạy cảm của họ cực kỳ phi thường. Giọng nói phát ra từ bên trong dường như là của một vị vương giả đỉnh cấp, thậm chí còn có thể là một tồn tại vượt qua cả cấp bậc vương giả.
“Rút lui!”, Chu Mạc không cần suy nghĩ đã ngay lập tức hạ lệnh với đám cấm vệ quân.
Ông ta sớm đã biết Túy Tiên Lâu là nơi không thể khiêu khích, hôm nay cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được nguyên nhân, bên trong thật sự có một vị đại năng đang trấn thủ.
Cấm vệ quân rút lui như thủy triều xuống, nơi này cuối cùng cũng đã được yên bình.
Dương Ân càng ý thức được Túy Tiên Lâu phi phàm như thế nào, và hắn cũng ngày càng ngạc nhiên hơn về những thay đổi của Dương Khả Nhân.
“Khả Nhân tỷ có liên quan gì đến nơi này?”, trong lòng Dương Ân tự hỏi.
...
Sau khi Chu Mạc và binh sĩ của ông ta rút lui, họ nhanh chóng vào cung diện thánh.
Sau khi hoàng thượng nghe Chu Mạc và Mạnh Hà Lương báo cáo lại, lông mày của ông ta ngay lập tức nhíu chặt lại, điều này cho thấy ông ta đang thực sự rất tức giận.
"Hoàng thượng, Túy Tiên Lâu rốt cuộc có lai lịch gì, còn dám bênh vực cho một kẻ phản đồ?", Chu Mạc hỏi hoàng thượng.
“Không nên hỏi những thứ không nên biết”, hoàng thượng sắc lạnh nói.
Chu Mạc im lặng ngay lập tức.
Trong đại sảnh này, ngoài Chu Mạc và Mạnh Hà Lương, Kiều Tam Gia cũng có mặt, ông ấy nói: "Hoàng thượng, chuyện này không nên gấp gáp".
"Thầy à, chuyện này trẫm có thể không gấp sao? Trẫm đã nghe theo ý kiến của thầy, đem Hiểu Hàm phối hôn cho hắn, hắn còn dám vô lễ như vậy, bày ra những chuyện này rõ ràng là muốn vứt hết mặt mũi của trẫm, nếu trẫm cứ nhẫn nhịn, sau này có phải cũng nên đem ghế rồng nhường cho hắn ngồi luôn hay không?", hoàng thượng vô cùng tức giận nói.
"Hoàng thượng bớt giận, đứa nhỏ Dương Ân này trong lòng vẫn còn mang oán giận, chờ hắn nguôi ngoai rồi thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nếu bây giờ hoàng thượng thật muốn đem hắn bắt lại, hắn tất nhiên sẽ tạo phản, chuyện đó đối với triều đình là một sự bất lợi, để cho người khác đục nước béo cò", Kiều Tam Gia khuyên.
"Thầy, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?", hoàng thượng vẫn chưa nguôi cơn tức giận.
“Hoàng thượng có biết rõ tình hình của Dương Ân không?”, Kiều Tam Gia hỏi.
Hoàng thượng gật đầu nói: "Biết rõ, thế thì sao?"
"Hắn là vương giả thiếu niên, sau lưng chỉ sợ có liên quan đến người của Túy Tiên Lâu, hoàng thượng cảm thấy thế nào?", Kiều Tam Gia cơ trí nói.
Lúc này hoàng thượng mới giật mình, suy nghĩ kỹ lại, trong mắt lộ ra vẻ buồn rầu, không biết nên nói gì cho phải.
Nếu Dương Ân có quan hệ với Túy Tiên Lâu, mặt mũi của ông ta khẳng định là không tìm lại được, cục tức này làm sao ông ta có thể nuốt trôi.
"Hoàng thượng, lão thần có một lời không biết có nên nói hay không".
"Thầy cứ nói, trẫm sẽ không trách tội thầy".
"Dương Ân chỉ có thể lôi kéo, không thể đắc tội".
...
Tại tướng phủ của Tống tướng.
Tống tướng đang nghênh đón khách quý là Phúc An vương.
Tuy Tống tướng là quan nhất phẩm, nhưng thân phận vẫn kém hơn Phúc An Vương một chút, trước giờ vẫn luôn là ông ta đi viếng thăm Phúc An Vương, thế mà nay Phúc An Vương lại đến thăm ông ta trước, khiến cho ông ta cũng có chút sợ hãi.
"Vương gia tới rồi, thứ lỗi cho Lý Duệ không biết để nghênh đón từ xa", Tống tướng bước nhanh tới nghênh đón Phúc An Vương rồi nói.
“Tống tướng không cần đa lễ”, Phúc An Vương đáp.
Hai người đứng nói vài câu khách sáo, sau đó liền cùng nhau vào thư phòng, đi cùng Phúc An Vương còn có Đường Kiều Diễm, cô ta cũng cùng với Tống Hữu Minh đến một chỗ khác nói chuyện.
"Tống Hữu Minh, không phải huynh nói nhà huynh sẽ tới cầu hôn ta sao? Sao tới bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì?", Đường Kiều Diễm bất mãn chất vấn Tống Hữu Minh.
"Quận chúa, không phải ta không nghĩ đến việc tới cầu hôn, mà là do cha ta nói, bây giờ đang là lúc có nhiều việc rối rắm, trước mắt phải tạm hoãn chuyện này lại, xong việc thì nhà ta sẽ mang theo lễ vật đến cửa cầu hôn nàng", Tống Hữu Minh đáp lại.
“Hừ, không phải nhà huynh đổi ý vì Dương Ân đã trở về đó chứ?”, Đường Kiều Diễm hừ một tiếng nói.
"Làm sao có thể? Dương Ân là cái thá gì, hắn nhất định sẽ trở thành một hồn ma giống như Tiết Quý thôi", Tống Hữu Minh đáp.
"Huynh nghĩ hắn có chết thật không? Ta nghe nói hắn hiện tại đã trở nên rất lợi hại", Đường Kiều Diễm nói với vẻ lo lắng.
“Dám không xem hoàng thượng ra gì, sao hắn có thể không chết chứ”, Tống Hữu Minh nói.
Sau đó, gã bước đến gần Đường Kiều Diễm, nắm lấy tay cô ta, nét mặt có chút cấp bách, gã nói: "Quận chúa, chi bằng nàng đến phòng ta nói chuyện đi, ở chỗ này nói chuyện không tiện đâu".
Nhìn bộ dạng của Tống Hữu Minh, Đường Kiều Diễm liền biết gã muốn làm gì, gương mặt của cô ta liền ửng hồng, cô ta nói: "Huynh làm gì vậy, giữa ban ngày ban mặt".
“Ha ha, ban ngày nói chuyện trong phòng sẽ thuận tiện hơn đó”, sự cấp bách của Tống Hữu Minh cũng đã hoàn toàn viết ở trên mặt, giống như sợ người khác không biết gã muốn làm gì vậy.