Dương Trấn Nam và Quách Hiệp Phi đều là người có kiến thức, đã sớm nghe quen tai cái tên núi Nga Mi. Thời niên thiếu, họ cũng từng khao khát được tham gia vào thế lực thế này, trở thành một trong số họ, theo đổi cảnh giới cao hơn, nhưng đáng tiếc không thể nào như ý nguyện.
Người của núi Nga Mi đột nhiên đuổi giết đến Dương gia, Dương Trấn Nam cảm thấy rất không chân thực, bọn họ chưa từng có khúc mắc gì với núi Nga Mi, tại sao đối phương lại muốn đối đầu với Dương gia?
Ông ấy nghĩ tới cha của mình, chắc không phải cha của ông ấy đã chọc tới thế lực lớn mạnh như thế này chứ?
Dù là lý do gì, Dương Trấn Nam cũng thu thương không dám xuất thủ, đối phương thật sự là người của thế lực núi Nga Mi, thế thì thật sự rắc rối to rồi.
“Một gia tộc tầm thường nhỏ bé mà cũng dám xuất thủ với núi Nga Mi bọn ta, có phải các ngươi muốn bị diệt tộc hay không hả?”, Bào Uy thét lên với Dương Trấn Nam.
Dương Trấn Nam nhìn chằm chằm Bào Uy rồi cứng rắn đáp lại: “Dương gia ta chưa từng đắc tội với núi Nga Mi, cũng không muốn đắc tội với núi Nga Mi. Giờ các người tới tận đây để khiêu khích, là do cớ gì? Từ bao giờ mà người của giới siêu phàm lại có thể can thiệp vào chuyện của giới thế tục vậy?”
Dương Trấn Nam biết rất rõ về vài quy định bất thành văn giữa hai giới này, người của giới siêu phàm không thể can thiệp vào chuyện của thế tục, không thể phá vỡ trật tự của thế tục.
Bào Uy vừa muốn nói gì đó, đã có người đáp lại: “Bá tước Trấn Nam, ta có thể chứng minh bọn họ là người của núi Nga Mi!”
Người vừa nói là Tống Tinh, cô ta bước tới cùng Hoàn Tuấn Bác, khí chất vương giả bá đạo được tỏa ra, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, có thể nói là trai tài gái sắc.
“Ngươi là?”, Dương Trấn Nam nhìn Tống Tinh đột nhiên bước tới hỏi, ông ấy cảm thấy Tống Tinh rất quen, nhưng không nhớ cô ta là ai.
“Tống phủ, Tống Tinh!”, Tống Tinh bình tĩnh đáp lại.
“Ngươi là Tống Tinh đã vào núi Nga Mi tám năm trước?”, Dương Trấn Nam ngạc nhiên hỏi ngược lại.
“Không sai, chính là ta!”, Tống Tinh ngước mắt lên, vẻ mặt kiêu ngạo trả lời, dừng một chút, cô ta nói: “Nghe nói Tống gia chúng ta có vài khúc mắc với Dương gia các người, nên ta đặc biệt tới đây để hòa giải nhưng xem ra Dương gia các người quá ngạo mạn, cũng không muốn giữ thể diện cho núi Nga Mi chúng ta”.
Khuôn mặt Dương Trấn Nam lộ ra vẻ lạnh lùng: “Không phải là ta không muốn giữ thể diện, mà là các ngươi đánh người nhà ta trọng thương, rõ ràng các người tới khiêu khích, làm gì có thành ý gọi là hòa giải?”
Tống Tinh nới với Bào Uy: “Bào sư huynh, ta bảo các người tới bái kiến Dương bá tước, chứ không phải bảo các người tới khiêu khích đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là tới đây bái kiến Dương gia, nhưng lính canh của bọn họ có thái độ rất ác liệt, không thèm nói gì mà đã ra tay với chúng ta, vì thế chúng ta chỉ có thể phản kích lại. Thật sự không ngờ một gia tộc phàm tục lại có thể có sự tự tin lớn như vậy, khiêu khích núi Nga Mi chúng ta, chẳng trách dám kháng chỉ, thật đúng là coi trời bằng vung”, Bào Uy cắn ngược lại.
“Bá trước Trấn Nam nghe rõ rồi chứ?”, Tống Tinh hỏi.
Dương Trấn Nam sao lại không hiểu ý đồ của đối phương chứ? Vốn dĩ bọn họ không có ý tứ hòa giải, ông ấy phản bác lại nhưng do dự một chút rồi vẫn tỏ ra yếu thế: “Coi như Dương gia chúng ta có lỗi trước, Dương Trấn Nam ta nhận tội với các người ở đây!”
“Ha ha, chỉ nhận lỗi thôi không được!”, Hoàn Tuấn Bác ở bên cạnh lạnh lùng cười.
“Vậy các người muốn như thế nào?”, Dương Trấn Nam khẽ nhíu mày.
“Nhà các người không phải có một tên luyện dược sư Dương Ân sao? Gọi hắn ra gặp ta là được”, Hoàn Tuấn Bác nói.
“Thằng bé không ở nhà.”
“Vậy thì đi tìm hắn về, chuyện này để hắn quỳ xuống nhận lỗi với Tống gia, chúng ta sẽ không tính toán với các người”.
“Các ngươi khinh người quá đáng rồi đó!”, tay cầm Nghịch Long Thương của Dương Trấn Nam rung rung.
“Ha ha, nói đúng rồi đó, chúng ta cứ khinh người quá đáng đấy!”, Hoàn Tuấn Bác hung hăng vênh váo cười.
“Mời các người rời đi ngay lập tức! Ở đây không hoan nghênh các người!”, Dương Trấn Nam đã hiểu ra, đối phương không muốn hòa giải mà là tới để kiếm chuyện, không cần phải lãng phí nước bọt với họ.
“Bá tước Trấn Nam, ngươi biết rõ hậu quả mà!”, Tống Tinh nói với vẻ lãnh đạm.
“Ta nghĩ rất kỹ rồi, các người muốn làm gì thì cứ xông tới đây, Dương gia chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục!”, Dương Trấn Nam nói với giọng âm vang.
Quách Hiệp Phi đến bên cạnh Dương Trấn Nam phụ họa: “Hay cho một câu thà chết chứ không chịu khuất phục, Quách Hiệp Phi ta cũng nguyện trở thành người của Dương gia, ở lại đây sống chết có nhau!”
Quách Hiệp Phi vốn dĩ là người nghĩa hiệp, lần này y tới một là muốn nâng cao thực lực của mình thông qua quan hệ với Dương Ân, hai là tới ôn chuyện cũ với Dương Trấn Nam, mấy ngày nay Dương Trấn Nam luôn thuyết phục Quách Hiệp Phi ở lại giúp bọn họ, y vẫn do dự chưa quyết định được, bây giờ cuối cùng cũng có thể quyết định được rồi.
Không có gì khác, chỉ vì khí phách này của Dương Trấn Nam khá hợp lòng của y.
“Quách ca, huynh không cần phải làm vậy!”, Dương Trấn Nam nghiêm túc nói với Quách Hiệp Phi.
“Ha ha, ta không phải hạng người sợ chết, để huynh đệ chúng ta sát cánh bên nhau chiến đấu lần nữa đi!”, Quách Hiệp Phi lộ ra vẻ kiên định cười nói.