Nhưng hắn cũng chỉ dám nói trong lòng chứ không dám kêu ra ngoài thật, sợ người ta sẽ giết chết hắn mất.
“Vậy chúng ta cùng chết đi, dù gì ta cũng chỉ là một ngục nô mà thôi, chết cũng được!”, Dương Ân lẫm liệt nói.
Đống da bọc xương càng thêm lạnh lùng hơn, hắn ta không muốn nói nhiều với Dương Ân, bèn mở miệng: “Ta truyền cho ngươi một món kỹ năng cấp Vương để coi như báo đáp, còn điều một và điều ba thì theo ngươi”.
“Được, chốt đơn”, Dương Ân không buồn nghĩ, đồng ý luôn.
Hắn vốn muốn tìm một hộ vệ miễn phí trong một khoảng thời gian, để hắn có thể yên ổn tu luyện một thời gian, nhưng đối phương không chịu thì thôi.
Nhưng đổi lấy một kỹ thuật chiến đấu cấp Vương thì đúng là phát tài rồi.
Kỹ thuật chiến đấu cấp Vương trong hoàng triều chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có phái Nga My trấn quốc mới có, nhưng nơi thần tiên như thế thì người thường sao có thể đi vào.
Còn cái đống da bọc xương này nhìn kiểu gì cũng giống cao thủ, mặc dù bị nhốt ở đây nhưng vẫn có thể dễ dàng đánh bại cao thủ cấp tướng như Vạn Thiên Long. Chắc chắn đây là cao thủ cấp Vương, cho nên kỹ thuật chiến đấu cấp Vương không thể là giả được.
“Nếu ngươi đồng ý rồi thì mau phá trận đi!”, đống da bọc xương thôi thúc.
Đống da bọc xương cũng không nói gì, lạnh lùng hừ một tiếng rồi phủ một cái lồng bảo hộ ra, ném Vạn Thiên Long ra khỏi đàn tế máu.
Sau đó, Dương Ân cũng gồng mình hét lên: “Lam Hinh tỷ mau đưa Vạn bá bá ra ngoài trước đi, ta vẫn còn chút việc phải làm nữa. Đừng có cho người tiến đến gần đây, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó, nhớ nhé!”
Vạn Lam Hinh và Trương Hùng ở bên ngoài đàn tế máu nghe Dương Ân nói vậy, cũng thấy Vạn Thiên Long được ném ra ngoài, bèn vội vàng đỡ lấy ông ta.
“Cha/Trưởng ngục!”, Vạn Lam Hinh và Trương Hùng cùng hét lên.
Khi bọn họ nhận ra Vạn Thiên Long vẫn còn sống, gương mặt liền trở nên mừng rỡ. Vạn Lam Hinh cũng rút thuốc trị thương ra bón cho Vạn Thiên Long.
“Trương thúc thúc, thúc mau đưa cha ta ra ngoài trị thương đi!”, Vạn Lam Hinh nói với Trương Hùng.
Trương Hùng nói: “Đại tiểu thư cũng đi ra đi, tiểu tử đó nói là chúng ta cùng ra ngoài còn gì?”
“Không, ta muốn đợi đệ ấy!”, Vạn Lam Hinh kiên định nói.
“Vậy thì… Ta xin lỗi!”, Trương Hùng nói xong thì đập tay vào gáy Vạn Lam Hinh khiến cô ta ngất đi, rồi đưa cô ta cùng Vạn Thiên Long ra khỏi hố máu. Trước đó, Trương Hùng vẫn không quên nói: “Tiểu tử, cố gắng kiên trì nhé, nếu ngươi chết thì ta sẽ đốt chút tiền cho ngươi”.
Trương Hùng không hổ danh là một nhân vật kiệt xuất, làm việc vô cùng nhanh gọn, không hề dư thừa chút nào, nhanh chóng rời đi.
Bên trong đàn tế máu, Dương Ân đã bắt đầu phá trận.
Trận pháp này là một loại đạo kỳ bí, người thường khó mà hiểu được. Vì nó rất huyền ảo lắt léo, muốn học được không chỉ cần sự kiên nhẫn mà còn cần thiên phú nữa. Nếu không dù có học cả đời cũng khó mà thành công được.
Dương Ân chưa từng tiếp xúc với trận pháp nên đương nhiên sẽ không biết sự huyền diệu của chúng. Hắn chỉ đi theo vị trí mà đống da bọc xương chỉ dẫn, sau đó lợi dụng đao răng hổ trong tay mà đào đất, phá mắt trận, trận pháp sẽ dần dần được giải trừ.
Nhưng đống da bọc xương không hề nói cho Dương Ân biết rằng từng mắt trận đều có sức mạnh cấm chế bảo vệ ở đó. Một khi chạm vào thì cấm chế sẽ tự động phản kích. Khi Dương Ân đào được khoảng hai thước thì đao răng hổ chạm phải cấm chế, cả người hắn bị bay ra như đạn.
Rầm!
Đao rời khỏi tay Dương Ân, máu tươi cũng phun ra, cả người bay ra xa hai mét, giống như bị một cao thủ đánh tới vậy. Cả người hắn cảm giác như bị gãy đứt từng khúc xương vậy.
“Vô dụng!”, đống da bọc xương bất mãn mắng chửi.
Dương Ân thì nằm dưới đất, thảm thiết nói: “Tiền bối có giỏi thì tự phá đê”.
“Tự thì tự!”, đống da bọc xương đáp lời rồi ngưng tụ khí huyết sát rồi phóng về phía Dương Ân.
Dương Ân bị khí huyết sát khống chế, hai tay không tự chủ mà cầm đao rồi chém về phía mắt trận.
“Đừng mà!”, Dương Ân hoàn toàn không thể phản kháng nổi, cả người đều bay lên. Nếu cứ chém như vậy thì cấm chế kia sẽ giết chết hắn mất.
Rầm!
Dương Ân giống như có thêm đống da bọc xương ở bên người, sức mạnh tăng lên không biết bao nhiêu lần, đập mạnh vào mắt trận, sau đó một âm thanh bùng nổ phát ra. Vị trí đó đã hiện một vết đao, mà hai cánh tay Dương Ân thì đầy máu, cảm giác như bị phế bỏ vậy.
Aaaaaaaaaaa!
Dương Ân đau đến xương tủy, kêu lên thảm thiết, nhưng đống da bọc xương không hề quan tâm, lại khống chế hắn đến một mắt trận khác.
Dương Ân tội nghiệp biến thành con rối, kết cục thảm vô cùng!