“Về phần người phụ nữ đó thì cứ đợi người của núi Nga Mi đến giải quyết đi, cũng không biết họ đang làm gì mà đến giờ vẫn chưa đến”.
…
Dương Vương phủ.
Dương Ân bảo Lục Trí truyền đạt lại chiến lược cho mọi người rồi sau đó tiến vào trạng thái bế quan.
“Tiểu Hắc, ta muốn dùng Địa vương đan để đột phá lên cảnh giới vương giả đỉnh cấp”, Dương Ân nói với Tiểu Hắc.
“Gâu gâu, gấp gáp thế làm gì! Ngươi vừa đột phá cảnh giới Địa Hải cao cấp, lúc này mà đột phá thêm một bậc nữa chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của ngươi, về lâu về dài không phải là chuyện tốt!”, Tiểu Hắc đáp.
“Ta đã củng cố cảnh giới rất chắc chắn rồi, thỉnh thoảng uống một viên đan dược thăng cấp chắc không vấn đề gì lớn nhỉ?”
“Ngươi nghĩ thế là sai rồi. Lúc ngươi còn kém thì căn cơ là quan trọng nhất, nền móng càng vững chắc sau này càng có lợi. Bây giờ ngươi vẫn chưa đạt đến cảnh giới Thiên Ngư mà muốn dùng đan dược để thăng cấp, rủi ro không nhỏ đâu”.
“Vậy phải làm sao, ta muốn nhanh chóng nâng cao sức mạnh, ta muốn tiêu diệt Dược Vương các, giành lại hồn tuyền, luyện chế Thiên Hồn đan cho Băng Tuyết”.
“Nếu chỉ như thế thì dễ giải quyết rồi, ngươi luyện chế hai loại đan dược là có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của ngươi, nhưng cũng phải trả giá đó, căn cơ vẫn sẽ bị tổn thương, may mắn có thể giảm bớt theo thời gian”.
“Hai loại đan dược nào?”
…
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Bạch Mi Ưng Hoàng dẫn theo tám đệ tử của mình bay đến Mặc Thạch Lĩnh đợi đấu với Dương Ân.
Sau khi chúng đến Mặc Thạch Lĩnh, có rất nhiều người liên tục chạy đến, những người này đều muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc ai thắng ai thua trong trận này.
Điều này có nghĩa sẽ có một đợt thay đổi lớn ở Đại Hạ.
“Bạch Mi Ưng Hoàng đến rồi, còn dẫn theo tám đệ tử của ông ta nữa, xem ra trận đấu này là thật rồi”.
“Hai mươi năm trước, Bạch Mi Ưng Hoàng đã là cao thủ hàng đầu của Đại Hạ chúng ta, giờ đã hai mươi năm, lực chiến đấu của ông ta đã cao hơn một bậc, Thiếu Ân Vương gia mới bao tuổi chứ, có thể là đối thủ của ông ta được sao?”
“Cứ đợi đi, Thiếu Ân Vương gia làm việc gì cũng kinh thiên động địa, hôm nay chắc chắn sẽ là một trận đấu hấp dẫn”.
“Đúng thế, không thể bỏ lỡ trận đấu này. Dù thua hay thắng gì cũng được, ta cũng không mong Thiếu Ân Vương gia xảy ra chuyện gì”.
…
Khi mọi người đang sôi nổi bàn luận tình hình trận đấu, một bên khác đã bắt đầu hành động.
Một số lượng lớn cấm vệ quân bao vây Dược Vương các, thống lĩnh cấm vệ quân và chiến tướng bảo vệ thành xông vào Dược Vương các với tốc độ nhanh nhất.
Dương Ân cưỡi rùa vân bạc, trong tay cầm thánh chỉ dẫn một ngàn binh thuộc quân đoàn Tử thần tiến đến Dược Vương các.
Dương Ân và cha hắn đã chuẩn bị đầy đủ cho hành động lần này, hai người chọn ra những binh sĩ và chiến tướng xuất sắc nhất, tuyệt đối không cho Dược Vương các cơ hội phản công.
Dược Vương các cũng không phải kẻ hiền lành gì, lúc Bạch Mi Ưng Hoàng rời khỏi đây, chúng đã dựng lên bức tường phòng vệ vững chắc. Lúc cấm vệ quân chưa đến gần trong phạm vi của Dược Vương các, người của Dược Vương các đã nhận thấy có gì đó không đúng, vội vàng chạy vào báo tin cho Dược Linh Vũ.
“Các chủ, có một đám cấm vệ quân đang tiếp cận chúng ta, chúng đến đây chắc chắn không có ý tốt!”, Bao Liệt Băng nói với Dược Linh Vũ.
Dược Linh Vũ đứng phắt dậy, lo lắng nói: “Quả nhiên đến rồi”.
Mấy ngày nay y cứ lo nghĩ rốt cuộc Dương Ân khiêu chiến với Bạch Mi Ưng Hoàng là có ý gì, bây giờ y cũng đã hiểu đây là kế điệu hổ ly sơn.
“Lập tức phái người tức tốc cho mời Ưng Hoàng về, gọi những người khác cấp tốc quay lại, toàn bộ mở trận pháp bảo vệ!”, Dược Linh Vũ ra lệnh.
“Vâng thưa Các chủ!”, Bảo Liệt Băng đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Dược Linh Vũ cũng không ngồi yên, y nhanh chóng chạy vào một nơi bí ẩn trong Dược Vương các. Nơi này là căn cứ người hóa thú, cha y đã bắt đầu chuẩn bị từ mười năm trước, có đến tận hai mươi ngàn người hóa thú dự bị, đây đều là những con át chủ bài thật sự của Dược Vương các.
“Đồng hộ pháp, bảo tất cả bọn chúng đều chuẩn bị xông ra giết!”, Dược Linh Vũ nói với hộ pháp phụ trách của nơi này.
Đồng Sử - một trong bốn hộ pháp tối cao của Dược Vương các mặc một bộ áo bào đen, cả người toát ra mùi máu tanh nồng, ai đến gần ông ta cũng ngửi thấy mùi kinh khủng trên người ông ta đều cảm thấy buồn nôn.
“Các chủ yên tâm, bên ta có thể sẵn sàng bất cứ lúc nào!”, Đồng Sử đáp.
“Ừ, nhanh chóng mở lối đi đó, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh của ta!”, Dược Linh Vũ dặn dò xong bèn dẫn một ngàn người ra khỏi đây, phải ứng phó với tình hình trước mắt đã.
Nếu cấm vệ quân xông đến chỗ y thật thì chỉ có thể đánh đến cùng.
Nếu không phải thế thì mọi chuyện dễ thương lượng.
Trong Dược Vương các không chỉ có một con át chủ bài, ngoài ra còn có gần một trăm trưởng lão cấp bậc vương giả, dù một số người đang ở bên ngoài nhưng y vẫn có thể triệu tập sáu mươi vương giả xuất trận bất cứ lúc nào.
Những vương giả này đều bị lôi kéo, dụ dỗ bằng đan dược từ khi Dược Viêm Hải thành lập Dược Vương các, vẫn luôn bảo vệ Dược Vương các và xử lý rất nhiều chuyện bên ngoài cho Dược Vương các.
Ngoài ra, còn đội hộ vệ mười ngàn người dưới vương giả, những người này đều là hộ vệ tay sai của luyện dược sư thuộc Dược Vương các, đều là lực lượng nền tảng của Dược Vương các.
Lần này Dược Vương các có thể vượt qua tai họa này hay không đều phải xem lực lượng này có chống đỡ được không.