Dương Ân nhất quyết muốn thành lập Bang Võ Hầu vì hắn đang định chuẩn bị cắm rễ gắn bó lâu dài ở Đại Hạ. Hắn thân là người Đại Hạ, điều này không thể thay đổi, cho dù Dương gia bọn họ có một số lai lịch, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là cha mẹ hắn sống ở nơi này, hắn bắt buộc phải làm một số chuyện để bảo vệ những người quan trọng nhất của mình.
Sau khi làm xong mọi việc thì có người đã đến bên ngoài Dương phủ cầu kiến, sau khi Dương Ân nghe thấy tên của người đó, hắn do dự một lúc nhưng vẫn cho phép đối phương tiến vào.
Người cưỡi một con lừa đến thăm Dương vương phủ chính là Tô Sơn Nhi - Bang chủ của Cái Bang, sau lưng hắn ta đeo một cái bình hồ lô, chân nhàn nhã thong dong bước đến trước đại điện của Dương gia, nói với chủ nhà: “Vương gia à, người của núi Nga Mi sắp tới rồi, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tô Sơn Nhi không để ý chuyện vặt vãnh, bộ dáng cà lơ phất phơ quả thật trông giống như một kẻ ăn xin.
“Nước tới đất ngăn, binh tới tướng đỡ!”, Dương Ân đáp lại một cách đơn giản.
Tô Sơn Nhi khẽ lắc đầu nói: “Vương gia, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi! Nghe nói lần này, núi Nga Mi đã phái đi một vị chấp sự nội môn, không có ai ở Đại Hạ là đối thủ của vị chấp sự này, người này trở tay một cái là có thể kết liễu ngươi rồi, người của Dương gia các ngươi không ai có thể chạy thoát!”
“Thế ngươi có thể cứu Dương gia ta?”, Dương Ân hỏi ngược lại.
“Gia nhập Cái Bang đi, Cái Bang chúng ta trong giới siêu phàm cũng có địa vị cao quý mà, chỉ có cách này, nhân tài của núi Nga Mi mới không dám làm gì các ngươi!”, Tô Sơn Nhi tiết lộ mục đích của mình.
Dương Ân cười phá lên nói: “Haha, ta không muốn làm ăn xin!”
“Ngươi coi thường ăn xin?”, Tô Sơn Nhi lộ ra một nét bất mãn nói.
“Căng thế làm gì, từ nhỏ ta đã quen ăn sung mặc sướng rồi, thực sự không có thói quen xin xỏ từ người khác!”, Dương Ân đáp lại.
“Ăn xin chỉ là một giai đoạn Cái Bang chúng ta ở hồng trần nhằm luyện tâm trí mà thôi, với thực lực hiện giờ của ngươi đã không cần phải làm chuyện này nữa!”
“Ngươi không cần phải phí lời nữa, ta sẽ không gia nhập Cái Bang đâu, nếu như ngươi coi Dương Ân ta là bằng hữu thì nói cho ta biết lần này núi Nga Mi phái đến bao nhiêu người, và là ở cảnh giới gì!”
Tô Sơn Nhi khẽ lắc đầu nói: “Ta chỉ biết có một vị chấp sự nội môn và ba vị chấp sự ngoại môn, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không biết!”, dừng lại một chút, hắn ta lại nói: “Nếu như ngươi đã từ chối gia nhập Cái Bang ta, vậy ta phải đi đây. Đám đàn bà của núi Nga Mi người nào người nấy đều đáng gờm, ta không muốn lội vũng nước đục này”.
Nói xong, hắn liền xoay người rời khỏi Dương phủ.
Dương Ân không giữ Tô Sơn Nhi lại, hắn có thể xác định là Tô Sơn Nhi không gạt hắn, chuyện này nghiêm trọng rồi!
Mặc dù lực chiến đấu của hắn đã có thể so sánh với cảnh giới Thiên Ngư, nhưng so với cảnh giới Thiên Ngư cao cấp thì hắn vẫn còn kém xa. Nếu lần này có cao thủ cảnh giới Thiên Ngư đỉnh cấp đến, e rằng tình hình thực sự sẽ như lời Tô Sơn Nhi đã nói, người ta chỉ một chưởng liền có thể bị tiêu diệt được hắn rồi.
Hắn không sợ chết, chỉ là lại sợ lại một lần nữa làm liên lụy đến người nhà mình, đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy.
“Tiểu Hắc, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?”, Dương Ân bó tay hết cách, chỉ có thể cầu cứu sự giúp đỡ từ phía Tiểu Hắc.
“Chuyện ngươi tự mình gây ra, tự mình giải quyết, bổn Tiên Hoàng cũng không giúp được ngươi!”, Tiểu Hắc đáp.
“Được, vậy ta sẽ tự mình giải quyết!”, nghe Tiểu Hắc nói như vậy, Dương Ân chỉ có thể trầm giọng đáp.
Hắn nhớ từng có lúc, Tiểu Hắc mất đi năng lực, phải ở lại dãy núi Lang Yên, lúc đó mọi khó khăn gặp phải đều do hắn tự mình giải quyết, hiện giờ năng lực của Tiểu Hắc đã khôi phục, hắn lại sinh ra tính ỷ lại, không được, có một số chuyện hắn bắt buộc phải một mình đảm đương gánh vác.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Ân quyết định vào cung một chuyến, hắn không muốn tìm Đường Hiểu Hàm, mà là muốn gặp Tề Ân Tán, hắn tin rằng Tề Ân Tán có thể cho hắn một giải pháp.
Thân phận của Dương Ân hiện giờ đã không giống như lúc trước, sớm đã có được sự cho phép của nữ hoàng, có thể tự do ra vào hoàng cung mà không cần thông báo.
Thân là Viện trưởng của học viện Hoàng gia, lẽ ra Tề Ân Tán phải tập trung vào học viện nhưng hiện tại ông ấy đã nhận nữ hoàng làm đồ đệ của mình, vì vậy phải đặt hết tâm trí lên người nữ hoàng: Một là để bảo vệ nữ hoàng, hai là toàn tâm toàn ý chỉ bảo nàng ta thăng cấp thực lực.
Dương Ân đã gặp nữ hoàng và Tề Ân Tán, hắn hành lễ với nữ hoàng trước, rồi hỏi Tề Ân Tán: “Tề viện trưởng, núi Nga Mi sắp đến tìm ta gây phiền phức, ông nghĩ ta nên giải quyết thế nào?”
“Hầy, ta cũng đang đau đầu về chuyện này, đệ tử đợt này của chúng ta đều vẫn chưa được dẫn về núi Nga Mi, đối với Đại Hạ chúng ta mà nói thì đây không phải là tin tốt!”, Tề Ân Tán khẽ thở dài đáp, dừng lại một lúc ông ấy lại nói: “E là chuyện này vẫn cần nữ hoàng bệ hạ ra mặt mới được!”
Đường Hiểu Hàm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sư tôn, núi Nga Mi là thế lực trấn quốc, Đại Hạ chúng ta đều chịu quản hạt của bọn họ, sao ta có thể ra lệnh cho bọn họ được chứ?”
“Đường gia trở thành bá chủ của Đại Hạ là vì trong núi Nga Mi có tiên tổ của Đường gia các người chiếm giữ một vị trí nhỏ, chỉ cần con thỉnh ra Thánh lệnh hoàng thất, có lẽ núi Nga Mi sẽ không dám làm loạn lên nữa!”, Tề Ân Tán nói.
“Thánh lệnh hoàng thất, chẳng lẽ là nó sao?”, Đường Hiểu Hàm dường như nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cũng vào lúc Dương Ân đang đau đầu vì chuyện người của núi Nga Mi sắp đến, có đám người khác của giới siêu phàm lặng lẽ tìm đến Dương gia.
“Tử tước Dương Ân đâu, mau kêu hắn ra nghênh đón bổn tiểu thư!”