Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là cách Lưu Hoài Tài sử dụng tiềm năng thiên phú của mình kết hợp với Thiên Mã quyền. Có hàng ngàn quyền ảnh xuất hiện giữa không trung, mỗi một quyền đều rất mãnh liệt, tốc độ của mỗi đường quyền cực nhanh, uy lực kinh thiên động địa.

Thiên phú quyền ảnh chính là khả năng làm cho mỗi một đường quyền đều mang theo hư ảnh chồng lên nhau khiến cho đối thủ khó lòng phân biệt được thật giả, kết hợp với tốc độ cực nhanh sẽ tạo thành ảo giác áp chế tinh thần của đối thủ.

Nhãn lực của Dương Ân rất kinh người, trong lúc nhất thời chưa thể nhìn ra được đâu là đường quyền thật, hắn vẫn bình tĩnh bước vào trạng thái phòng ngự, trên thân nổi lên ba tầng giáp chiến màu lam, hơn nữa vẫn còn đủ thời gian để tung ra một quyền đối kháng.

Bang bang!

Cho dù Dương Ân có đối kháng thế nào thì vẫn bị quyền của Lưu Hoài Tài đánh trúng, giáp chiến của hắn dường như đã bị nứt ra, quyền kình đánh trúng cơ thể của hắn, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn đã bị một quyền này làm trọng thương, nhưng Dương Ân hoàn toàn có thể chịu đựng được, bởi vì ngay cả thiên lôi hắn cũng dám đối kháng thì một quyền này cũng chẳng thấm vào đâu.


"Quyền ảnh đều là thật, nhưng quyền kình lại mạnh yếu khác nhau", trong lòng Dương Ân đã có phán đoán, kế tiếp bắt đầu phản kích, phòng thủ chưa bao giờ là chiến lược của hắn.

Thuật Long Quy lật biển!

Khi Dương Ân trúng đòn công kích của Lưu Hoài Tài, hắn cũng đã kịp thời chuẩn bị phát động phản kích, thi triển chiêu thức tuyệt sát của mình, mạnh mẽ áp chế Lưu Hoài Tài.

Thuật Long Quy lật biển đã được thi triển, hàng ngàn quyền ảnh của Lưu Hoài Tài đều đã bị hư ảnh Long Quy cản lại, hơn nữa tất cả còn bị đánh ngược trở về.

Giờ phút này, Dương Ân đột nhiên cảm giác được thuật Long Quy lật biển mà mình tu luyện bấy lâu dường như đã sắp đạt tới giai đoạn đại thành.

Ầm ầm!

Hai luồng năng lượng vô cùng mãnh liệt va chạm với nhau, huyền khí rực rỡ dâng trào trên không trung, trên bầu trời có vô số đám mây bị chấn bay ra xa.

Động tĩnh ở đây sớm đã thu hút được sự chú ý của các vương giả trong thành, nhưng bọn họ đều chỉ dám đứng từ xa quan sát chứ không dám tiến tới gần, đại chiến cấp độ này không phải là chuyện mà bọn họ có thể tham dự vào.

Dương Trấn Nam thân là thống lĩnh cấm vệ quân, nhiệm vụ hàng đầu của ông ấy là giữ gìn trị an cho vương thành, cho dù ông ấy đang ở Dược Vương các thì ông ấy cũng phải ngay lập tức chạy ra ngoài khi nghe được động tĩnh.

Ngoài ông ấy thì còn có vương giả khắp nơi cũng đều muốn đi xem chuyện gì đã xảy ra.

Gần đây vương thành một khắc cũng không yên bình, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Hai chiêu vừa dứt, Lưu Hoài Tài đã bị một quyền của Dương Ân đánh trúng răng cửa, máu chảy ào ào, trông vô cùng chật vật.

Ngay lúc gã ta muốn phản kích thì Dương Ân đã áp sát người gã ta quát lớn: "Đứng ở trước mặt ta thị uy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó!"

Bang bang!

Dương Ân chớp lấy cơ hội đánh liên tục vào mặt Lưu Hoài Tài, đánh gã ta đến nỗi mẹ của gã ta cũng không thể nào nhận ra con mình nữa.

"Mau cứu Lưu sư huynh!", Tử Kỳ vội vàng quát những người xung quanh, rất lo lắng Lưu Hoài Tài sẽ gặp chuyện không may.

Lúc tất cả định ra tay thêm lần nữa thì Hà Chấn đã lên tiếng: "Để đó cho ta đi".

Nói xong, ông ta liền cách không đánh một chưởng về phía Dương Ân.

Chưởng kình của Hà Chấn đánh tới sau lưng của Dương Ân, muốn một chưởng giết chết hắn, không ngờ Dương Ân như có mắt sau lưng vậy, hắn đã ngay lập tức tóm lấy Lưu Hoài Tài đẩy ra đỡ chưởng kình của Hà Chấn.

Á!

Hà Chấn chết lặng.

Ông ta không thể ngờ Dương Ân lại phản ứng nhanh như vậy, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc mà hắn vẫn có thể đẩy Lưu Hoài Tài ra đỡ đòn, chuyện này đã khiến cho ông ta hết sức phẫn nộ.

"Gã thiếu niên này, ngươi thật sự rất giỏi", Hà Chấn bay lên đối mặt với Dương Ân rồi nói.

“So với lão tiền bối thì còn kém xa”, Dương Ân khiêm tốn nói.

"Ngươi có biết bọn ta là ai không? Nếu như ngươi tiếp tục chống đối bọn ta thì ngươi sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu", Hà Chấn cảnh báo hắn.

"Đắc tội rồi, nhưng ta vẫn muốn khiêu khích đám người của ông đấy", Dương Ân đáp lại.

"Bọn ta là người của Tử Tiêu các, có thể ngươi chưa từng nghe nói qua, nhưng điều đó cũng không quan trọng, lão phu có thể giải thích cho ngươi nghe", Hà Chấn âm trầm nói: "Hẳn là ngươi đã từng nghe nói qua về giới siêu phàm rồi, chỗ này của các ngươi là do núi Nga Mi quản lý, ngươi chắc cũng đã biết rõ thực lực của núi Nga Mi. Tử Tiêu các bọn ta so với núi Nga Mi còn cường đại hơn, ngươi nên biết thức thời mà thả người ra, sau đó tự phế bỏ tu vi của mình thì ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống, nếu không thì thứ chờ đợi ngươi hôm nay chỉ có một con đường chết mà thôi, ngươi tự lựa chọn đi".

"Dương Ân, Hà chấp sự không dọa ngươi đâu. Tiểu thư nhà ta đã là Thánh nữ của Tử Tiêu các, ngươi cùng nàng đã không còn liên quan gì với nhau nữa, niệm tình bọn ta và ngươi cũng có chút giao tình, ngươi hãy tự phế tu vi đi để bảo toàn tính mạng", Tử Kỳ đứng bên dưới mở miệng quát lớn.


Dương Ân ném Lưu Hoài Tài sang một bên, cười nói: "Nếu Tử Hàm nói với ta như vậy thì ta sẽ không ngần ngại mà giao mạng cho các ngươi, nhưng bây giờ các ngươi có nói gì ta cũng không để ý đâu, nếu như muốn phế tu vi của ta thì cứ xông lên đi!"


"Tên nhóc ngu xuẩn!", Hà Chấn khinh thường nói, sẵn sàng tấn công Dương Ân.


Ngay khi Dương Ân đang thủ thế thì Tề Ân Tán đã chạy tới, ông ấy nói: "Mọi người có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng động đao thương".


Khi Tề Ân Tán xuất hiện thì người của núi Nga Mi lại đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK