Một chiêu này của Dương Ân không thể làm nổ tung tên người Man di mà chỉ phá vỡ hoàn toàn hàng rào phòng ngự của hắn ta.
Vết đấm vết chưởng hằn lên người đối thủ, nhưng cây đao khổng lồ của đối phương cũng lưu lại trên thắt lưng của hắn những vết sẹo đáng sợ.
“Không ngờ một kẻ cảnh giới chiến sĩ lại đánh ta thành bộ dạng này.
Hôm nay, cho dù phải liều cái mạng này của ta thì cũng không thể để ngươi sống sót!”, tên người Man di cũng không quan tâm đến vết thương của mình, mà xông lên tấn công Dương Ân, cây đao khổng lồ lại một lần nữa bổ xuống.
Dương Ân cười khổ thầm than: “Xem ra trên chiến trường không có kẻ nào là hàng giả cả!”
Dương Ân đành phải gắng sức vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ nhanh chóng để thu nạp sức mạnh, bổ sung vào phần hao phí, cũng nhân dịp tu luyện “Chạy Như Bay”, không va chạm với đối phương nữa mà dùng phương thức du đấu, tiếp tục kéo dài thời gian chiến đấu.
Hắn hồi sức nhanh hơn bất kỳ ai và hắn tin chắc về điều này. Tốc độ trị thương không có kẻ nào địch được, chỉ cần tên người Man di kia yếu thế đi một chút thì đó là cơ hội của hắn.
Chạy Như Bay, nghe thì có vẻ là một môn kỹ thuật bước nhưng trên thực tế thì nó là kỹ thuật chiến đấu giành cho chân, dựa vào đòn đá để tấn công.
Phát đá càng nhanh, biến hoá càng nhiều, thậm chí ngay trong khi chạy có thể gia tăng lực chân, khiến đòn tấn công phát ra càng mãnh liệt.
Dương Ân dựa vào phẩm quyết mà Ngải Phi Lợi truyền cho, không ngừng đạp ra các bước ở các phương hướng khác nhau, tránh được toàn bộ công kích dồn dập của tên người Man di, đồng thời tung ra các đòn tấn công ở phía dưới, đáng tiếc là uy lực không lớn.
Nhưng Dương Ân cũng không nóng nảy, hắn mạo hiểm tu luyện cước pháp này trên chiến trường thì không hi vọng có thể làm được ngay.
Sức mạnh của tên người Man di kia đủ lớn, nhưng tốc độ di chuyển và tấn công quả thật đang giảm dần, thuật lật trời mà Dương Ân vừa đánh về phía hắn ta có sức công phá không hề bình thường.
Vết thương của Dương Ân đang dần dần hồi phục, mà vết thương của hắn ta lại càng nặng hơn thì cứ kéo dài thời gian thì phần thắng của Dương Ân sẽ càng lớn.
Khỉ Gầy lại bắt đầu cổ vũ Dương Ân, hét lên: “Đại ca, giết chết lũ Man di đi!”
“Đại ca của ngươi không có binh khí thì giết thế nào!”, Từ Tiểu Cường đáp lời.
“Dùng tay không cũng đủ để giết ngươi rồi!”, Khỉ Gầy quay đầu lườm Từ Tiểu Cường nói.
“Có tin ta giết ngươi trước không”.
“Có bản lĩnh thì qua đây!”
…
Dương Ân và tên người Man di càng đánh càng lâu, Dương Ân vận dụng Chạy Như Bay cũng dần dần có hiệu quả, bình thường khi tu luyện một mình, nào có nhanh như khi tu luyện dưới áp lực chiến đấu với đối thủ.
Huống hồ, khả năng lĩnh ngộ của Dương Ân thật sự kinh người, càng vượt xa người bình thường.
Đúng lúc Dương Ân muốn giết chết tên Man di kia thì hắn ta lại đánh ra một đòn ảo rồi lùi về sau tháo chạy, không tử chiến tiếp nữa.
Điều này khiến Dương Ân hơi sững sờ.
Trước khi gia nhập quân trấn Man di, Vạn Lam Hinh đã từng nói với hắn tập tính của người Man di, thông thường chính là loại dũng mãnh hiếu chiến, tuyệt đối không dễ nhận thua.
Bây giờ tên người Man di này lại không giống tưởng tượng của hắn lắm.
“Xem ra, tên người Man di này cũng sợ chết!”, Dương Ân thầm nghĩ.
Đúng lúc hắn muốn đuổi đánh thì một bóng đen nhỏ còn nhanh hơn hắn xông tới, bổ lên đầu của tên người Man di, doạ cho tên đó vung tay vung chân loạn xạ: “Thứ gì đây, cút ngay!”
Thứ đó đã lăn ra, nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn cũng chậm dần lại. Sao Dương Ân có thể bỏ qua cơ hội này, hắn thét lên: “Man di chết đi!”
Dương Ân dùng toàn lực đạp chân, thân hình lao ra, giữa hai tay mang toàn bộ kình lực, hai lực xoắn ốc như giao long xông thẳng về phía lưng của tên người Man di, đánh cho hắn ta thổ huyết bay xa, thân thể liên tiếp va vào hai cây cổ thụ mới rơi xuống.
Tên người Man di cũng khá có bản lĩnh, cho dù bị kình lực của Dương Ân xuyên qua thân thể của hắn ta nhưng hắn ta vẫn đứng dậy được một cách khó nhọc.
Đáng tiếc, hắn ta vẫn chưa đứng thẳng người lên thì đã bị Dương Ân đá một cước vào sau gáy.
Chạy Như Bay!
Đây là môn tướng kỹ mà Dương Ân vẫn chưa thành thục, bây giờ đánh ra đã thêm vài phần sức mạnh, dưới chân mang theo huyền khí, xông ra từ huyệt Dũng Tuyền, một cước đạp vào gáy của tên người Man di.
Phần gáy là nơi yếu ớt nhất của con người, ngay cả những tên Man di cũng vậy.
Với một cú đá dốc toàn lực của Dương Ân, cuối cùng tên người Man di cũng bị gãy lìa đầu, nhưng hắn ta không hổ là Man tướng trung cấp, vẫn còn sức đánh ra một đòn chết người cuối cùng: “Ta chết cũng phải lôi ngươi theo!”
Cây đao khổng lồ xoay chuyển, lưỡi đao bổ xuống, Dương Ân giật mình lùi lại trong chớp mắt nhưng vẫn bị trúng một vết cắt dài trên bụng, chảy máu lênh láng còn nhìn rõ cả ruột.
Tên người Man di tung ra một đao xong thì tắt thở, nhưng mắt vẫn không nhắm lại, rõ ràng là vô cùng không cam lòng mà chết đi.
Dương Ân lại ngã ngồi trên đất, thở phào một hơi sau đó lộ ra nụ cười, lẩm bẩm: “Thành công lần một!”