Càng chưa kể, người đến là hoa hồng Tử thần, nữ chiến vương trong vòng mười năm vươn lên thẳng cấp chiến thần tử thần, ai mà dám đùa với nàng ta, hẳn là không muốn sống nữa.
Mọi người đều nhìn về phía người vừa nói câu đó, chẳng phải Dương Ân thì còn ai nữa?
Sau khi Dương Ân nuốt viên hoàn hồn đan, bất giác đã qua mất hai ngày, nếu không phải Lý Đại Chủy gọi hắn ra khỏi lều, sợ rằng hắn còn không biết thời gian trôi nhanh đến như vậy.
Thế là hắn còn chưa kịp làm quen với trạng thái thăng cấp của mình đã vội vàng đi tắm rửa thay quần áo rồi mới đuổi đến.
“To gan, không thấy đoàn trưởng đang ở đây sao? Ngươi còn dám ăn nói xằng bậy!”, Ngụy Trang thấy Dương Ân thì liền lớn tiếng trách mắng.
Dương Ân dường như không nghe thấy Ngụy Trang nói gì, mà lại ton tót chạy về hướng hoa hồng Tử thần: “Đoàn trưởng, cuối cùng ta cũng gặp được cô rồi, ban nãy ta còn tưởng rằng bọn họ quỳ gối trước ta, lòng ta khó mà chấp nhận được, giờ nhìn thấy cô là ta đã yên tâm được rồi”.
Sau khi mọi người nghe được những lời này của Dương Ân, đều không ai chịu được nữa.
“Dương Ân, tên vô sỉ! Thật chưa từng thấy ai mặt dày như ngươi”.
“Dương Ân, giả ngốc như ngươi là sẽ bị sấm sét đánh chết đấy, có giỏi thì mau lên đài khiêu chiến, ngươi chắc chắn sẽ chết thảm”.
“Đoàn trưởng, cái này không thể nhịn được đâu, hắn hoàn toàn không coi người ra gì, giết hắn đi thôi”.
“Tên oắt này có vấn đề à, dám trêu đùa trước mặt đoàn trưởng, thấy mình sống lâu quá rồi sao?”
...
Tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc của Dương Ân có vấn đề, lại dám đi trêu ghẹo trước mặt hoa hồng Tử thần lần nữa, đây chắc chắn là một hành vi tự tìm đường chết.
Vừa lúc mọi người còn tưởng rằng hoa hồng Tử thần sẽ để cho Dương Ân sáng mắt ra, thì họ lại nghe thấy hoa hồng Tử thần nói: “Nếu ngươi có thể một chọi tám mà đánh bại bọn họ, thì ta phong ngươi làm phó đoàn trưởng cũng chẳng hề gì”.
Lúc này mọi người hoàn toàn sững sờ.
Ngay cả vị phó quan mặt lạnh thân cận với hoa hồng Tử thần hơn một chút cũng bị sốc, gã dường như cũng không ngờ hoa hồng Tử thần lại nói ra một điều như vậy.
Nếu là ngày trước, ai mà dám giỡn mặt với nàng ta, nhẹ thì bị thương nặng, còn nặng thì phải chết, không có chuyện nàng ta lại nói như vậy.
Bây giờ, Dương Ân lại có đãi ngộ khác, lại còn được hứa hẹn cho chức phó đoàn trưởng trước mặt mọi người, chuyện này chẳng phải là điên quá rồi hay sao?
Chẳng lẽ bọn họ có gì đó với nhau?
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, đã ngay lập tức bị bọn họ rút lại.
Nếu chẳng may lỡ mồm thì chắc chắn là họ chỉ có đường chết.
“Được, đây là do cô nói đấy nhé!”, Dương Ân ngay lập tức nghiêm chỉnh lại.
“Đương nhiên rồi, nếu mãnh tướng dưới trướng ta đều không phải đối thủ của ngươi, thì ngươi làm phó đoàn trưởng đi quản giáo bọn họ cũng chẳng có gì quá đáng”, hoa hồng Tử thần gật đầu, nói rất chân thành, ngừng một lát rồi nàng ta lại bổ sung thêm một câu: “Còn nếu như ngươi thua, thì bọn họ cũng có thể băm ngươi ra bã, ta tuyệt đối không hỏi tới”.
Tám người trên đài khiêu chiến nghe thấy câu nói phía sau của hoa hồng Tử thần liền thở phào nhẹ nhõm.
Vốn bọn họ còn lo hoa hồng Tử thần đến là để chống lưng cho Dương Ân, nhưng giờ xem ra là không phải, có lẽ là nàng ta thấy Dương Ân chắc chắn sẽ thua, nên mới không lập tức trừng phạt.
“Ta sợ quá đi mất, không phải đã nói là chỉ đến mức độ nào đó là dừng thôi sao?”, Dương Ân co rúm người lại, tỏ vẻ yếu ớt nói.
“Dương Ân, giờ ngươi mới biết sợ thì cũng đã muộn rồi, mau cút lên đây chịu chết đi”, Ngụy Trang đúng là một tên mồm to, lại tiếp tục hét lớn với Dương Ân.
“Đừng có lề mề nữa, giải quyết xong sớm thì giải tán sớm”, Chu Dũng ôm kiếm, lạnh lùng nói.
“Vội gì mà vội, còn sợ thống lĩnh, à nhầm, còn sợ phó đoàn trưởng ta đây chạy mất hay sao?”, Dương Ân ưỡn ngực, ra vẻ bình tĩnh mà nói.
“Khiêu chiến lập tức bắt đầu, bất kể sống chết!”, hoa hồng Tử thần không có kiên nhẫn đứng nghe Dương Ân lảm nhảm, lập tức tuyên bố.
Thùng thùng!
Không biết từ chỗ nào, có ai đó đã bắt đầu đánh trống, từng tiếng trống đinh tai vang khắp tứ phía, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng trong phút chốc.
“Đến đây nào, ta nóng lòng làm phó đoàn trưởng lắm rồi đây này”, Dương Ân ngẩng đầu lên nói, lộ ra vẻ tự tin ngất trời.
Hoa hồng Tử thần ngồi trên chiếc ghế mà người hầu vừa chuyển tới, đôi mắt đẹp của nàng ta vừa hay bắt được tư thái tự tin của Dương Ân, trái tim của nàng ta bất giác đập thình thịch: “Tại sao ta lại coi trọng hắn đến như vậy? Lẽ nào ta đã thích với hắn rồi ư?”
Sau khi Dương Ân bước lên đài khiêu chiến, Vạn Lam Hinh đưa Tiểu Man cùng đuổi đến, lớn tiếng cổ vũ: “Ân đệ cố lên”.
Vạn Lam Hinh thân mặc giáp trụ, mình cưỡi báo hoa, anh khí ngời ngời, thu hút ánh mắt của phần lớn đám đàn ông kia, không ít người còn nuốt nước bọt, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta ngay vậy.
Còn về Tiểu Man bên cạnh thì lại giống như một con vịt xấu xí vậy, chẳng hề có ai để ý đến sự tồn tại của cô ta, bọn họ đều không hề phát hiện ra đôi mắt của cô ta trong sáng động lòng người, dưới lớp ngoài đen đúa đó ẩn chứa một khuôn mặt xinh đẹp làm say đắm lòng người.
“Thiếu gia cố lên!”, Tiểu Man thầm cầu nguyện trong lòng.
Gần đây, mỗi đêm Tiểu Man đều có một giấc mơ, cô ta mơ thấy mình trở thành công chúa, được vô số người ủng hộ, cô ta phải trở về nơi mình đáng lẽ ra nên thuộc về, khoảng cách với Dương Ân càng ngày càng xa, cứ như là xa cách vĩnh viễn, trở thành người của hai thế giới. Mỗi khi mơ thấy điều này, cô ta lại khóc đến mức giật mình tỉnh dậy, cô ta không muốn làm công chúa, cô ta chỉ muốn làm tì nữ cho thiếu gia.
Nghiêm Minh Tranh cũng đã tới, hắn ta mang quân Xích Hầu đến cổ vũ cho Dương Ân, hét lớn: “Dương Ân huynh đệ, ta ở đây ủng hộ ngươi, đánh cho bọn chúng đến bò lê bò lết, ta đã sai người vác theo mười mấy vò rượu ngon đến, chuẩn bị để tối nay mừng công ngươi đấy”.