Động tác của chúng cực kỳ dũng mãnh và tốc độ, rất nhiều băng tuyết bị chúng đạp tung bay mù mịt.
“Tiểu Hắc!”, Dương Ân thét lên, thương Tam Long hai lưỡi siết chặt trong tay, huyền khí trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Cuối cùng Tiểu Hắc cũng kêu lên: “Gâu gâu!”
Tiếng kêu này khác với tiếng sói tru, nó thật sự là tiếng chó sủa, nhưng âm thanh này như mang theo ma âm, khiến mấy trăm con sói yêu đang xông tới như bị điện giật, hết thảy đều vội vàng hãm lại, trong ánh mắt của chúng mang đầy vẻ sợ hãi tột độ, giống như gặp vua của chúng. Đây tuyệt đối không phải là hiện tượng bình thường.
“Hú u u!”, sói vương lại tru lên một lần nữa, nó chậm rãi bước từ trong đám sói ra. Thân hình nó trông cao lớn, vạm vỡ, có cảm giác nổi bật giữa đám đông, ánh mắt của nó nhìn Tiểu Hắc dè dặt hỏi: “Ngài là?”
“Tiên hoàng ta chính là lão tổ tông nhà các ngươi, còn không mau tránh đường cho lão tổ tông ta”, Tiểu Hắc không khách sáo nói.
Cùng lúc đó, trên người nó giải phóng ra một khí thế kì lạ. Mà khí thế này như là sức mạnh từ trong huyết mạch, áp chế huyết mạch của đám sói yêu đang có mặt ở đây. Cảm giác này giống như bọn chúng đang đối mặt với người cấp trên đồng tộc, khiến chúng không có lực phản kháng.
Sói băng vương nằm rạp xuống đất, liên tục kêu lên, trong ánh mắt mang đầy vẻ kính sợ.
Sau khi nó nằm rạp xuống thì những con sói yêu khác cũng rạp xuống theo, không con nào dám đứng lên.
“Ngoan thế, Tiểu Hắc thật sự là tổ tiên của sói yêu à”, Dương Ân được mở rộng tầm mắt hô lên.
“Tiểu Ân tử, đi thôi”, Tiểu Hắc kêu lên với Dương Ân, nó nhảy từ trên đầu Tiện Cốt Đầu xuống, thuận thế nhảy lên vai của Dương Ân, dáng vẻ vô cùng cao ngạo.
Lần này, Tiện Cốt Đầu vội vàng chạy lại nịnh nọt: “Tiên hoàng đại nhân, ngài… ngài cứ cưỡi lên người ta đi”.
“Tiện Cốt Đầu, ngươi đi ở bên cạnh đi”, Dương Ân trừng mắt quát lên với hổ Hỏa Vân.
“Chủ nhân, vậy ngài cưỡi ta đi”, Tiện Cốt Đầu lại nói.
Nó đường đường là một con hổ yêu, trước mặt nhiều sói băng thế cũng không sợ. Nhưng thấy Tiểu Hắc có thể hiệu lệnh cho hàng chục ngàn con sói thì nó đã biết Tiểu Hắc phi phàm, nên nó vội vàng muốn ôm chặt cái đùi lớn này.
“Tiện Cốt Đầu!”, Dương Ân bất mãn quát lên, nhưng vẫn cưỡi lên người nó.
“Chủ nhân, có ta”, cuối cùng, Tiện Cốt Đầu cũng quen với cái biệt danh này của nó.
“Lão tổ, ngài tới có gì chỉ bảo với tộc ta ạ?”, sói băng vương nhỏ giọng hỏi Tiểu Hắc.
“Bọn ta muốn đi sang bên kia xem chút, các ngươi lui hết ra”, Tiểu Hắc nhìn về phía ngọn núi băng kia.
“Lão tổ, bên đó là nơi mà trưởng tộc tộc ta bế quan, có lẽ không tiện lắm”, sói băng vương cúi đầu trả lời.
“Ngươi dám ngăn cản ta?”
“Không dám!”
“Vậy thì cút ra!”
…
Đúng lúc Tiểu Hắc và Dương Ân đang muốn đi tới núi băng thì trên núi băng bỗng vang lên tiếng tru của sói yêu.
Tiếng sói tru vô cùng chấn động, khiến hàng chục ngàn con sói ở đây đều lộ ra ánh mắt khó hiểu. Chúng đồng loạt tru lên, con sói băng vương lông trắng bạc kia đứng thẳng lên, trong đôi mắt lại hiện lên một khí hung sát.
“Tiểu Hắc, có chuyện gì vậy?”, Dương Ân cau mày nói.
“Có lẽ, trưởng tộc của chúng gặp phải kẻ địch mạnh rồi”, đôi mắt Tiểu Hắc toát ra ánh sáng xanh xám, nhìn thẳng lên núi băng kia trả lời.
Bụp!
Đột nhiên, một âm thanh nổ tung kinh hoàng vang lên, một góc núi băng bỗng chốc nổ ra, vô số băng tuyết bắn ra bốn phía, một bóng hình to lớn xông lên trời.
Đây là một con sói yêu. Thân hình của nó còn to gấp đôi con sói băng vương. Bộ lông kia dựng đứng lên, khóe miệng để lộ ra răng nanh nhọn hoắt, yêu khí trên người cuồn cuộn, như có đôi cánh yêu trên người nó khiến nó bay người trong không trung.
Yêu khí khinh khủng này càn quét bốn phía, giống như cuồng phong, không thể ngăn cản. Đây là sói yêu cấp bậc thiên yêu thực thụ.
“Trưởng tộc!”, sói băng vương đứng không xa Dương Ân hô lên.
Những con sói yêu khác cũng nhao nhao kêu lên, chúng đều nhìn thấy trưởng tộc của chúng đang gặp nguy hiểm.
Trưởng tộc sói băng lại không để ý tới đám sói thành viên của nó mà cúi đầu nhìn xuống bên dưới, phun ra sức mạnh như lưỡi dao băng tấn công xuống núi băng.
Ầm ầm!
Núi băng ngàn năm không đổi bị nổ tung tới mức đất rung núi chuyển, từng lớp băng bị rơi xuống, đây là đòn tấn công vô cùng khủng khiếp.
“Giao long băng, cút ra cho ta”, trưởng tộc sói băng gầm lên.
“Sói băng, mượn địa bàn của ngươi tu luyện một chút không được sao, cớ gì phải hành động lớn thế?”, một giọng nói khác lại vang lên.
Sau đó một con giao long băng từ dưới núi băng lao lên như gió lốc. Nó chính là một con giao long băng, thân hình nó dài 5, 6 trượng. Thân thể thô kệch, to lớn, như rắn lại như rồng, toàn thân toát ra ánh sáng óng ánh.
Đây là một con giao long băng đã đạt tới cảnh giới thiên yêu.
Một sói một giao long chiến đấu trong không trung, yêu khí đáng sợ càn quét tứ phía, trấn áp linh yêu ở xung quanh đều sợ sun người, không dám động đậy.
“Giao long băng lập tức cút ra khỏi nơi này. Tộc sói ta không chào đón ngươi”, trưởng tộc sói yêu quát lên.
“Cho mặt mũi còn không biết điều, có tin ta nuốt sống ngươi luôn không”, giao long băng chẳng ngại ngần gì mà trả lời.
“Vậy thì ta ăn ngươi trước”, trưởng tộc sói băng hung dữ trả lời sau đó xông lên giết giao long băng.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”, giao long băng coi thường nói một tiếng sau đó cũng đón đòn xông lên.
Cứ như thế, hai con thiên yêu lớn chiến đấu tới kinh trời động đất.
“Tiểu Ân tử lên đi, có lẽ huyền tinh khí Sương Tuyền ở trong núi kia”, Tiểu Hắc thúc giục Dương Ân.