Thương Huyết Lệ, món vương binh được đúc nên từ máu và nước mắt của Tiết Quý.
Kiếm Cầu Oan hỏi một câu: Tiết Quý có tội gì? Ông chẳng qua chỉ tha chết cho một người phụ nữ Man tộc đang mang thai, sao lại phải gánh tội tư thông bán nước?
Đao Vấn Tội hỏi câu thứ hai: Vợ con của ông có tội gì? Bọn họ chỉ là phụ nữ và trẻ con vô tội, căn bản không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vậy mà liền bị chém chết, một cái chết thê thảm biết bao nhiêu.
Thương Huyết Lệ hỏi câu thứ ba: Người của các luyện khí đều là bề tôi có công, từng chế tạo ra biết bao nhiêu binh khí cung cấp cho hoàng triều Đại Hạ, bọn họ có tội gì? Tại sao tất cả đều một đường bị đẩy xuống Quỷ Môn Quan?
Kích Vô Tình hỏi câu thứ tư: Những người có quan hệ huyết thống với Tiết Quý, bọn họ có tội gì? Họ đều không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao vẫn bị chặt đầu không thương tiếc? Hoàng thất vô tình, điều này không sai một chút nào!
Rìu Phách Đầu hỏi câu thứ năm: Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, có oan không thể không hỏi, có tội không thể không phạt, ông là người có công, vì sao cả nhà phải chịu tội rơi đầu mà không phán xét?
Giáo Độc Hạt hỏi câu thứ sáu: Vì sao có gian thần lộng quyền, khiêu khích ly gián, chuyện vẫn chưa rõ phải trái đúng sai liền tước đoạt hết mọi thứ của ông, đám người gian ác đó sao còn có thể sống?
Câu Đoạn Lưỡi hỏi câu thứ bảy: Đám tiểu nhân khua môi múa mép, dùng chót lưỡi đầu môi hãm hại người vô tội, tại sao không trừng phạt cắt lưỡi bọn chúng, mà lại nghe theo lời của tiểu nhân? Phàm là kẻ nghe lời tiểu nhân đều ngu ngốc vô độ, đáng chết vạn lần.
Roi Liệt Cốt hỏi câu thứ tám: Tiết Quý ông không thẹn với lòng, người của các luyện khí cũng không hề tạo phản, có thể nói là trung thành nhất nhất với triều đình, tại sao phải nhận lấy kết quả tan xương nát thịt thê thảm đến như thế?
Giản Rút Thi hỏi câu thứ chín: Tại sao những người Man từng bị ông giết hại vẫn luôn chứa chấp ông, không hề tiêu diệt ngay tại chỗ? Đó chính là đại ân lấy đức báo oán, cho nên ông sẽ không bao giờ giết hại thêm một người Man nào nữa, lấy ngày hôm nay hồi đáp những oan hồn người Man đã nằm xuống dưới lòng đất.
Búa Hủy Long hỏi câu thứ mười: Tiết Quý cả đời rèn sắt mà sống, vì Đại Hạ lập được biết bao nhiêu chiến công, tại sao lại một búa đập nát hết tất cả? Vậy cuối cùng, hãy để cho một búa này phá hủy long uy của Đại Hạ đi!
Tiết Quý liên tục hỏi mười câu, mỗi một câu mà ông hỏi ra thì sẽ có một vương giả ngã xuống chết tại chỗ, máu tươi nhuộm đỏ cổng hoàng cung càng lúc càng tanh tưởi, bầu trời như cũng bị nhuộm một màu đỏ tàn ngày để lại, long khí bị sát khí nồng nặc ảnh hưởng, đã trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Bốn mươi chín vương giả xuất chiến đã bị Tiết Quý giết hết hai mươi sáu người, ngay cả tứ đại chiến tướng hộ thành cũng đã gục mất hai người, chiến trường trước mặt vô cùng kinh thiên động địa, thảm thiết dị thường.
Tuy rằng trên người của Tiết Quý có vương binh cùng giáp chiến, nhưng ông vẫn bị tổn thương không ít, trên tay chân chồng chất những vết thương, có chỗ còn lộ ra cả xương trắng. Dù vậy, ông vẫn dùng hết sức bình sinh cầm búa Hủy Long hướng về phía cổng thành, muốn công kích hoàng thượng ở trên cao.
Ông chết không có gì đáng tiếc, nhưng ông vẫn muốn có một câu trả lời rõ ràng, rốt cuộc ông đã sai ở chỗ nào?
“Giết hắn!”, vẻ mặt của hoàng thượng đã không còn bình tĩnh, tức giận quát lớn.
Bên cạnh ông ta có một công công xông ra, thượng tướng La Công Minh cũng xuất thủ theo.
Hai người này là những người mạnh nhất ở bên cạnh hoàng thượng.
Công công là thị vệ bên cạnh hoàng thượng, là tâm phúc trung thành tuyệt đối, thực lực cao thâm, là cao thủ cấp thiên, tốc độ tung chiêu nhanh như chớp.
La Công Minh là vương giả đỉnh cấp, một trong mười vương giả hàng đầu, đã sớm nghỉ hưu, là cấp trên cũ của Phần Thiên Hùng.
Hai người cùng ra tay một lúc, giết được Tiết Quý thì sẽ thu được bao nhiêu vinh quang.
Âm Phong trảo!
Âm Phong trảo của công công mang theo âm khí trảo kình nồng nặc, bầu trời bị trảo kình xé toang, sức mạnh này còn có thể xé đôi cả ngọn núi lớn.
“Tiết Quý, ngươi hãy thu tay lại đi”, bản thân La Công Minh cũng có chút cảm động, không hề toàn lực tiêu diệt Tiết Quý, thực lực của ông ta tuy không bằng công công, nhưng cũng không hề tầm thường, so với bất kỳ vương giả nào vừa xuất chiến cũng đáng sợ hơn rất nhiều lần.
"Lý lẽ bất phân, bất nhân bất nghĩa, hoàng thượng, ngươi có dám trả lời tội thần của ngươi hay không?", Tiết Quý mang gương mặt đã nhuộm đỏ máu tươi nhìn thẳng về phía trước mà quát lớn.
Giờ phút này, sức chiến đấu của ông cũng đã cạn kiệt, nhưng ý chí truy cầu thì vẫn còn vô tận, chỉ có cái chết mới giải trừ được oán khí của ông.
Tiết Quý bỗng nhiên bộc phát ra một nguồn sức mạnh không tưởng ngay tại chỗ, sau đó cả mười món vương binh hỏi tội đều bay lên trời, đồng loạt hướng về phía hai kẻ đối địch.
Kiếm Cầu Oan tỏ oan.
Đao Vấn Tội hỏi tội.
Thương Huyết Lệ rơi lệ.
...
Mười món vương binh ở trong tay của ông đều đã đạt tới cảnh giới có thể cách không ngự binh.
Một màn này đáng sợ biết bao nhiêu, khiến cho tất cả mọi người đều phải cảm thán.
"Sao Tiết Quý có thể làm được điều đó, thật không thể tin được".
"Đã từng là một trong mười vương giả hàng đầu, nay lại đạt tới cảnh giới cách không ngự binh, cường giả cấp thiên cũng chưa chắc có được khả năng này, hơn nữa, ngự binh đối với một món binh khí thôi cũng đã khó, Tiết Quý lại có thể ngự đồng thời mười món vương binh, thật không thể tưởng tượng nổi".
"Chẳng lẽ mười món binh khí đều là do huyết lệ của Tiết Quý tạo nên sao?"
"Đáng tiếc người này lại là một tên phản tặc, nếu như không phải thì Đại Hạ ta lại có thêm một vị cường giả thiên giới rồi".
"Đây chính là khả năng luyện khí nhập đạo trong truyền thuyết, là một luyện khí sư, có huyết mạch tương liên với mỗi một binh khí mà mình tạo ra, cho nên mới có thể tùy ý điều khiển, Tiết Quý chắc chắn đã lĩnh ngộ được ý cảnh của võ đạo rồi".