Dương Ân cũng sững sờ. Hắn không ngờ A Nhược Lạp còn có thể trở nên mạnh hơn. Hắn không nhịn nổi thầm hô lên: “Huyền giáp dày hơn rồi, Man kình của tộc Man di lợi hại như vậy sao?”
“Con chó dại này, để xem ngươi có thủ đoạn gì!”, A Nhược Lạp nham hiểm cười, cũng không thèm quan tâm đến những đòn tấn công của Dương Ân mà vung chiếc thương ngà voi phản công mãnh liệt.
Thiên tượng xung tập!
Thiên tượng lật mình!
A Nhược Lạp giống như biến thân thành một con voi lớn, tấn công càng lúc càng độc rồi chạy xông tới.
Thế xông lên đó đủ để xô ngã nhiều cây đại thụ, lại như voi lớn lật mình trong nước, đè ép khiến bùn đất bắn tung toé, uy lực của thế thương cực lớn, khiến đá vụn khắp nơi bị nghiền thành bột phấn, cây đổ, mặt đất nứt toác, gây ra thiệt hại vô cùng khủng khiếp.
Dương Ân tiếp chiêu, lập tức bị đánh cho hộc máu, đinh ba tuột khỏi tay, gần như không có cách nào ngăn cản sức mạnh biến thái này của A Nhược Lạp.
Dương Ân chết lặng, hắn muốn tránh đòn tấn công tiếp theo của A Nhược Lạp, nhưng đáng tiếc là không kịp, thân thể bị trúng liền hai thương, hai lỗ máu lập tức xuất hiện, máu tươi phun ra thành dòng, nếu không phải hắn lùi lại đủ nhanh thì chỉ sợ là đã bị đối phương giết chết bằng cây thương đó.
“Ha ha, để ta xem bây giờ ngươi lấy cái gì mà chiến với ta nữa!”, A Nhược Lạp cười điên cuồng phấn khích, theo gã thấy, chiến thắng đã nằm trong tầm tay rồi.
“Man kình của gã này quá lợi hại, sức mạnh của ta không thể nào đối kháng với gã!”, Dương Ân không thể không ngầm thừa nhận sự thật này.
Bây giờ cảnh giới của hắn mới là chiến sĩ đỉnh cấp, có thể đối chiến với thiên tài của tộc Man di tới bước này đã cực kỳ mạnh rồi.
Dương Ân mất đinh ba, không có nghĩa là hắn không có binh khí, hắn vẫn còn cây đao sắt vẫn chưa dùng và một cái roi, nhưng hắn không hiểu cách dùng đao và roi, cũng không dùng được, chỉ đành dùng chưởng pháp để đấu với A Nhược Lạp, rồi lại tìm cơ hội để phản công.
A Nhược Lạp cũng không phải đồ ngốc.
Đương nhiên gã biết ý đồ của Dương Ân. Gã không thể cho Dương Ân cơ hội như vậy. Thời gian duy trì kình lực tầng thứ hai của gã có hạn, bắt buộc phải giải quyết trận đấu này trong thời gian ngắn, cách đánh của A Nhược Lạp ngày càng mãnh liệt, ra đòn dày đặc, gần như phong toả bất cứ đường lui nào của Dương Ân, ép Dương Ân bắt buộc cứng đối cứng.
Thiên tượng xô núi!
A Nhược Lạp biến thành một con voi hung hăng.
Mỗi bước đạp xuống đất gây ra sự chấn động không nhỏ, thương ngà voi trong tay gã đánh ra Man kình đáng sợ 15 trượng, sức mạnh như vậy thì ngay cả một ngọn núi nhỏ cũng hoàn toàn bị nổ tung.
Một chiêu này xuất ra khiến Dương Ân đã không có cách nào giữ lại một phần sức mạnh.
Toàn bộ sức mạnh trong hạch đào điên cuồng xuất ra, dồn sức đánh thuật Long Quy lật biển, hai cỗ sức mạnh va vào nhau, giống như Long Quy đấu với Thiên Tượng, huyền khí nổ tung khiến những vật ở bốn phương tám hướng đều hoá thành hư không, sức mạnh đó quả thật rất khủng khiếp.
Mạnh Cố không nhịn được hô lên: “A Nhược Lạp hay lắm!”
Đòn công kích của A Nhược Lạp khiến cho Man tướng đỉnh cấp như Mạnh Cố cũng cảm thấy khó chống đỡ. Lão ta không thể không lớn tiếng khen hay, cổ vũ cho A Nhược Lạp.
Chiêu này của A Nhược Lạp thậm chí có thể giúp gã có thêm phần cơ hội giành lấy danh hiệu dũng sĩ mạnh nhất.
Đừng coi thường chút hi vọng này, đổi lại vào lúc trước, Mạnh Cố cảm thấy A Nhược Lạp gần như không có tư cách này, lão ta có thể hiểu rõ những thiên tài mạnh nhất trong tộc của chúng rốt cuộc có thực lực mạnh tới đâu.
Thuật Long Quy trấn thuỷ của Dương Ân đã chống đỡ được đòn tấn công của A Nhược Lạp, nhưng hắn cũng bị đối phương đẩy lùi về phía sau, phần bụng dưới còn một lỗ máu sâu vào bên trong, trông dáng vẻ vô cùng thê thảm.
A Nhược Lạp cũng không ổn lắm. Gã bị một chưởng của Dương Ân đánh trúng vào vai. Lớp huyền giáp dày cộp kia bị đánh vỡ, một phần xương vai bị Dương Ân đánh nát, thân thể lùi sau hai trượng.
So sánh vết thương của hai người thì vết thương của Dương Ân đều là những vết thương trí mạng, nặng nề hơn của A Nhược Lạp.
Nếu là người khác thì chỉ sợ là đã chết ngay tại trận. Nhưng Dương Ân vẫn đứng tại chỗ, không hề mang dấu hiệu của việc sẽ ngã xuống.
“Không nghĩ tới ngươi chỉ là một chiến sĩ nhỏ bé, không phải là cảnh giới cấp tướng thực thụ, vì vậy càng không thể để ngươi sống!”, A Nhược Lạp đã biết đẳng cấp của Dương Ân.
Dưới đòn công kích mạnh nhất của gã, đối phương không hề có huyền giáp bảo vệ thân thể thì gã mới nhận ra Dương Ân vẫn chưa đạt tới cảnh giới cấp tướng.
Điều này khiến gã ngầm bị đả kích và đồng thời cũng nảy sinh ra quyết tâm phải giết chết, không để cho Dương Ân có chút cơ hội sống sót nào.
A Nhược Lạp lê thân thể đầy vết thương, một tay cầm thương ngà voi xông tới giết Dương Ân, trong mắt gã, Dương Ân tuyệt đối không có chỗ trống để phản kháng.
Nếu bị thương như vậy mà còn có thể phản kháng thì tên của gã sẽ viết ngược.
Khi đòn tấn công chết chóc của A Nhược Lạp sắp chạm tới, thì Dương Ân kéo theo vết thương mà lùi bước.
Mỗi một bước lùi của hắn thì vết thương lại được khôi phục một phần. Sau khi lùi liên tiếp bảy bước thì vết thương lớn đó đã hoàn toàn được cầm máu, dường như không cảm thấy đau đớn nữa thì đúng vào lúc này, hắn phản kích.
“Chuyện ngươi không ngờ tới còn nhiều lắm!”, Dương Ân gầm lên một tiếng hung hăng rồi ngược tay về phía lưng rút ra đao sắt cứ thế chém cho A Nhược Lạp một đao.
Trong khoảnh khắc đó, A Nhược Lạp lập tức cảm nhận được mùi vị chết chóc, giống như lúc nhỏ không cẩn thận bị lạc vào giữa đám voi đang chạy như điên.
Tình cảnh sắp bị voi giẫm chết đó khiến gã hoảng loạn sợ hãi đến tuyệt vọng. Lưỡi đao mang đầy hơi thở Tử thần từ trên trời chém xuống thẳng vào đỉnh đầu của gã.
“Không!”