Từ nay ở trong quân, Khỉ Gầy cũng đã có chống lưng, hắn ta còn đáng vui mừng hơn cả chuyện Dương Ân trở thành phó thống lĩnh. Sư tôn này là một lão trung tướng, còn là một vương giả, trong quân ai mà dám bắt nạt hắn ta chứ.
Sau đó, Tả Nhất Đao không thể chờ nổi muốn dạy bảo Khỉ Gầy nên đã trực tiếp gửi cho quân đoàn Tử Thần một văn thư, bảo Dương Ân mang về, cứ như vậy, mượn tạm Khỉ Gầy từ trong quân đoàn Tử Thần.
Dương Ân nhận lấy văn thư xong thì được Tả Nhất Đao đưa ra ngoài sơn cốc. Tả Nhất Đao không hề có ý muốn giữ Dương Ân lại một khắc nào. Điều này khiến Dương Ân cảm thấy tổn thương, hắn thầm nghĩ: “Nếu không có ta khuyên nhủ thì huynh đệ của ta sao có thể bái ông làm sư phụ, cũng không biết cho ta một ít lợi ích, thật là không có phong độ gì cả”.
Nếu Tả Nhất Đao biết Dương Ân nghĩ gì trong lòng thì nhất định sẽ nôn ra máu. Ông ta cảm thấy “sư tôn” của Dương Ân trâu bò như vậy thì đương nhiên không thiếu lễ vật nhỏ gì đó nên ông ta cũng sẽ không tặng bừa.
Nếu Dương Ân biết vì hắn khoác lác một hồi mới khiến Tả Nhất Đao không tặng hắn quà gặp mặt thì không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
Dương Ân đem văn thư nhanh chóng quay về tìm phó quan mặt lạnh. Trên đường về gặp một đám binh sĩ đang đi tuần. Họ nhìn thấy Dương Ân thì đều lộ ra vẻ mặt lạ thường.
Chuyện Dương Ân đánh Tào Thanh Cung, không bị trừng phạt mà lại còn được thăng chức lên vị trí phó thống lĩnh đã sớm lan truyền trong quân, không ít người biết về sự tồn tại của một nhân vật đặc biệt như thế, trong lòng đương nhiên có cả ngưỡng mộ và đố kị.
Họ cho rằng Dương Ân quá may mắn, cho nên mới một bước lên trời, nếu dựa vào bản lĩnh cá nhân thì chắc chắn hắn không thể làm nào được như vậy.
Đương nhiên Dương Ân không biết họ nghĩ gì. Hắn gặp ai cũng cười tít mắt rồi gật đầu, bộ dạng vô hại. Nhưng nếu ai dám đắc tội với hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không kinh hãi, Tào Thanh Cung chính là ví dụ điển hình.
Dương Ân nhanh chóng trở lại quân đoàn Tử Thần, đưa văn thư của Tả Nhất Đao giao cho phó quan mặt lạnh, thì bỗng chốc phó quan mặt lạnh để lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: “Tôn Đẩu bái sư Tả tướng quân?”
Dương Ân thật thà gật đầu: “Đúng vậy”.
“Tôn Đẩu có duyên thật!”, phó quan mặt lạnh khẽ thở dài.
Dương Ân thấy phó quan mặt lạnh không nói gì thì chuẩn bị rời đi, nhưng phó quan mặt lạnh lại nói: “Tin ngươi được thăng chức thành phó thống lĩnh đã được lan truyền trong quân đoàn. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt”.
Dương Ân quay lại hỏi: “Chuẩn bị gì?”
“Khiêu chiến!”
…
Quân đoàn Tử Thần là đội ngũ không có tính kỷ luật nhất trong tất cả các quân đoàn. Từ trước tới nay họ đều là tuyến đầu khi có chiến sự. Mỗi một tháng đều phải đi giết quân Man di, săn lấy quân công. Họ còn tranh cướp công lao của người khác, để tích lũy quân công cho mình, giành lấy nhiều tài nguyên.
Trong một đội ngũ hơn 3000 người thì tuy Dương Ân được phong làm phó thống lĩnh nhưng dưới trướng của hắn lại không có binh lính. Hắn bắt buộc phải tự đi thu binh, nếu không thì tự mình lạnh lẽo, đáng thương.
Dương Ân chưa từng nghĩ tới phải mang binh, hắn đã xóa bỏ được thân phận ngục nô, điều cấp bách bây giờ là phải nâng cao thực lực chứ không phải lập quân công.
Trước khi thực lực chưa được nâng cao thì vốn dĩ hắn cũng không cần một người lính nào cả. Cho dù Hoa hồng Tử Thần đã giao nhiệm vụ cho hắn, nhưng hắn vẫn không muốn làm điều đó bây giờ.
Nhưng lời nói của phó quan mặt lạnh đã cho hắn biết có một số chuyện không thể tránh khỏi. Ngay cả hắn không làm thì cũng có người ép hắn làm.
Dương Ân đi từ trong lều của phó quan mặt lạnh ra thì đã vứt lời nói của gã ra sau đầu. Không phải hắn không nghĩ tới mà là không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không quan tâm. Hắn có thể lấy được nhiều đầu của quân Man di về như vậy còn sợ khiêu chiến sao?
Bây giờ, hắn muốn đi về lều của riêng mình trước rồi đi tìm Lý Đại Chủy nói chuyện cũ. Sau đó lại từng bước tu luyện, tận lực nhanh chóng đả thông huyệt vị toàn thân, tạo nên một nền tảng chiến thể mạnh nhất.
Lều của Dương Ân ở trong một góc của quân đoàn, là một lều rất bình thường. So với lều của phó thống lĩnh ở những quân doanh khác thì còn kém xa.
Dương Ân lại không bận tâm về điều này, chỉ cần có một chỗ làm ổ thì thoải mái hơn nhiều ăn gió nằm sương.
Nhưng, trước khi hắn lại gần lều của mình thì bị mấy người đàn ông trông rất lôi thôi, nhếch nhác ngăn lại.
Trên thân thể của mấy người đàn ông này tỏa ra sát khí nồng đậm, và còn có thể nhìn thấy rõ ràng vài vết thương, chắc chắn là người mới từ chiến trường trở về.
“Các vị có chuyện gì?”, Dương Ân nhìn năm người trước mắt lạnh nhạt hỏi.
Hắn có thể phân biệt được khí thế trên năm người này, mỗi người đều đạt tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp, trong đó có hai người đã đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, cũng coi như là sự tồn tại không tầm thường trong các binh sĩ phổ thông.
“Nhóc con, nghe nói ngươi làm phó thống lĩnh. Mấy huynh đệ bọn ta cũng muốn làm thử, không biết ngươi có để ý không?”, một người đàn ông đi đầu nói.
Người đàn ông này có khuôn mặt rỗ, trông rất xấu, cười lên còn khó nhìn hơn khóc, lưng mang một cái kéo rất lớn, rõ ràng đó chính là binh khí chiến đấu của gã.
Người đàn ông này có biệt danh là Mặt Rỗ, bốn người còn lại đều là huynh đệ vào sinh ra tử với gã. Bọn họ vốn có tám người, nhưng ba người đã chết trên chiến trường, bây giờ chỉ còn lại 5 người bọn họ.
Đương nhiên Mặt Rỗ tới để gây sự với Dương Ân. Có lẽ, có kẻ chống lưng nào đó sai gã đến thăm dò tình hình của Dương Ân. Gã không dám làm trái mệnh lệnh của người đó, lại thấy Dương Ân mặt non choẹt thì bỗng chốc cũng không coi ra gì.
“Lệnh bài phó thống lĩnh ở đây, không có một bộ giáp chiến, các ngươi thật sự muốn qua đây lấy nó”, Dương Ân vỗ vỗ vào một cái túi sau lưng, bình tĩnh cười nói.