Phần Diệu Dương nhẹ thở dài, nói: "Ta hy vọng huynh sẽ không hối hận".
Phần Diệu Dương thân là thiếu soái, mưu trí hơn người, nhưng kẻ thích xỏ mũi người khác kiểu như Dương Ân là lần đầu tiên mà gã thấy qua, nếu đổi lại là gã, chắc cũng sẽ không có can đảm khiêu khích một hoàng tử cùng với đám đệ tử của học viện Hoàng gia.
Lâm Thê Thê nghe Phần Diệu Dương nói vậy liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cố gắng nói thêm một hai câu tốt đẹp thay cho Dương Ân. Cô ta chỉ nghĩ đến việc sau khi ngũ hoàng tử nhìn thấy Dương Ân, thì ngũ hoàng tử không hạ lệnh giết hắn mới là lạ.
Dương Ân bước vào lều, nơi Hà Tiểu Song và Lý công công đang chăm sóc cho ngũ hoàng tử.
Khi Dương Ân xuất hiện, cả Hà Tiểu Song và Lý công công đều sửng sốt, định thần lại, họ nhận ra đây chính là người thanh niên tên "Dương Tử tước" mà họ đã từng gặp trên núi.
“Ngũ hoàng tử điện hạ, người xem bọn ta đã bắt giữ được ai đây này!”, Liêu Chi Hoàn tự mãn kêu lên.
Ngũ hoàng tử đang trong quá trình hồi phục vết thương tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Ân ngay từ cái nhìn đầu tiên, tinh thần cảm thấy vô cùng tồi tệ, cũng không nhìn thấy Dương Ân đã bị trói, cho nên hắn ta liền hoảng sợ mà rùng mình một cái, vết thương bị động khiến cho hắn ta phải đau đớn thét lên: "Á!"
“Điện hạ, người đừng nhúc nhích”, Lý công công vội vàng đi tới đỡ lấy ngũ hoàng tử.
“Ngũ hoàng tử, hắn đã bị bọn ta bắt, người yên tâm, hắn không thể làm gì đâu”, Liêu Chi Hoàn một lần nữa nhấn mạnh, hắn thực sự sợ rằng mình lại đắc tội với ngũ hoàng tử.
“Đúng, đúng, ngũ hoàng tử, người không cần phải sợ, ai dám gây bất lợi cho người trong quân kia chứ”, Lã Minh Tân nhanh chóng phụ họa theo.
"Ngươi nói ai sợ? Hoàng tử ta sợ ai bao giờ?", ngũ hoàng tử lập tức bất mãn hét lên.
“Đúng, đúng, là ta nói sai rồi, điện hạ bất khả chiến bại, không sợ ai bao giờ”, Lã Minh Tân lập tức đổ mồ hôi lạnh đáp lại.
“Lã Minh Tân, ngươi muốn chết phải không?”, ngũ hoàng tử hét lên trong giận dữ.
Nếu như hắn ta thật sự bất khả chiến bại, thì liệu hắn ta có còn nằm đây với một cánh tay bị chặt đứt hay không?
Lã Minh Tân nhận ra mình lại sai một lần nữa, sợ hãi đến mức quỳ xuống cầu xin sự thương xót, may mắn thay, Lý công công đã đuổi gã ra khỏi lều.
Sau khi ngũ hoàng tử bình tĩnh trở lại, hắn ta trừng mắt nhìn Dương Ân, nhìn thấy đai giáp tím đeo quanh eo Dương Ân, sắc mặt hắn ta liền trở nên khó coi như ăn phải ruồi, liền hét lên: "Lột đai giáp tím của hắn ra, lôi hắn ra ngoài, chặt hết tứ chi, ném cho sói ăn!"
Ngũ hoàng tử bấy lâu nay vô cùng bất mãn với Dương Ân, nay bởi vì bị mất một cánh tay nên lại càng trở nên hung bạo hơn.
Bây giờ Phần Diệu Dương không thể bình tĩnh được nữa, nhanh chóng nói: "Điện hạ, không thể..."
Trước khi gã kịp nói xong, thì Cao Thịnh Tài đã mở miệng nói: "Phần ca, huynh không nên nhúng tay vào chuyện này, chuyện này huynh không thể quản được đâu".
“Đúng vậy, hắn dám cướp đồ của ngũ hoàng tử diện hạ, tội đáng muôn chết”, Liêu Chi Hoàn phụ họa nói.
“Ha ha, có lòng tốt muốn cứu người, vậy mà cuối cùng vẫn bị các ngươi ức hiếp, thật là bi thảm!”, Dương Ân bật cười chế giễu.
Lâm Thê Thê không nhịn được đứng lên nói: "Ngũ hoàng tử, xin huynh hãy tha thứ cho hắn. Khi đó hắn thực sự đã cứu mạng của ta. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi".
“Không cần phải nói nữa, hôm nay không một ai có thể cứu hắn”, ngũ hoàng tử hét lên một tiếng, sau đó nói với Lý công công: “Lý công công, còn không mau nhận lệnh”.
“Vâng thưa điện hạ!”, Lý công công cũng quát lớn, chuẩn bị tấn công Dương Ân.
Phần Diệu Dương cười khổ nói: "Điện hạ, viên Tiếp Cốt đan của người, muốn có phải cầu đến vị sư tôn của kẻ này. Nếu như hắn xảy ra bất cứ vấn đề gì, thì Tiếp Cốt đan của điện hạ cũng xem như tiêu tùng".
Những lời này như đấm thẳng vào lỗ tai của mọi người, khiến cho bọn họ đau đến mức không thể tin nổi! Tiếp Cốt đan sao lại có liên hệ gì với cái tên trước mặt này chứ?
“Ngươi… ngươi không phải là đang nói bậy bạ chứ?”, ngũ hoàng tử nuốt nước miếng hỏi lại.
"Chuyện này sao ta dám nói dối? Vừa rồi ta vừa dẫn Dương Ân đến kho sau để chọn dược liệu. Sư tôn của hắn là một vị dược vương, điều này hẳn là cha của ta cũng đã nói cho người biết qua, vị dược vương đó sẽ luyện chế Tiếp Cốt đan cho điện hạ. Ta đặc biệt dẫn hắn đến gặp ngũ hoàng tử người để xem qua tình trạng, sau khi trở về hắn sẽ cùng với sư tôn luyện đan, đến lúc đó điện hạ muốn khôi phục lại cánh tay bị đứt cũng không phải là chuyện khó", Phần Diệu Dương nói một hơi, sợ lại bị người khác ngắt lời.
Mọi người có mặt đều vô cùng hoang mang.
Họ làm tới mức này, chỉ để nhận lại một kết quả như vậy.
Ngũ hoàng tử thật sự muốn ngất đi, sau đó tỉnh dậy thì nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ, mong rằng mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tuy rằng hắn ta rất hận Dương Ân, nhưng chút hận thù này so với việc nối lại được cánh tay bị chặt đứt thì cũng chẳng là gì.
Những người khác lại càng hoang mang hơn, chết đứng tại chỗ, ngay cả thở còn không dám thở. Liêu Chi Hoàn cả người run bần bật, lần này là do hắn ta trăm sai ngàn sai, chỉ ước có thể đào được một cái hố để chui xuống.
“Các ngươi đều chết hết rồi hay sao, còn không mau cởi trói cho vị huynh đệ này”, ngũ hoàng tử hoàn hồn, ngay lập tức quát lên với những người khác.
Liêu Chi Hoàn là người đầu tiên tỉnh lại, vội vàng chạy đến cởi trói cho Dương Ân, ai ngờ rằng Dương Ân đã nhấc chân lên rồi đá hắn ta ra.
“Nếu đã trói rồi thì cứ để vậy đi”, Dương Ân lạnh nhạt nói.
Lần này đúng là mời thần thì dễ, nhưng tiễn thần thì khó!