Mọi người trên dưới Mộ Dung gia đều kinh hãi, đến cả tâm trạng ăn cơm uống rượu cũng không còn nữa, nam nhân lần lượt đứng lên, người già, phụ nữ và trẻ em cũng đều lui vào trong nhà, thân làm gia chủ của Mộ Dung gia, Mộ Dung Dương Khang đứng dậy, chắp tay với đám người vừa đến kia, nói: “Xin hỏi vị này chính là Độc Nhãn Long đại nhân của bảng Độc Thủ phải không?”
“Hehe, nếu như đã biết là bổn đại nhân, vậy thì dễ nói chuyện rồi, trước tiên sai người bày một bàn rượu và thức ăn ngon đi!”. Độc Nhãn Long cười một tiếng, rồi bước tới đạp đổ cả một bàn rượu và thức ăn, không giống một người tới để xin ăn chút nào.
Mộ Dung Dương Khang cũng không dám nổi giận, ông trầm giọng nói: “Đại nhân tới đây vì chuyện gì? Nếu là đến xin rượu uống, vô cùng hoan nghênh, còn nếu tới kiếm chuyện, Mộ Dung gia ta cũng không phải loại ăn chay đâu!”
Mộ Dung Dương Khang chính là bậc vương giả của Mộ Dung gia, thực lực cảnh giới Địa Hải sơ cấp, có uy danh không nhỏ ở thành Trường Đà này, ông là một người đã từng gặp qua một số nhân vật lớn, đối mặt với nhân vật trong top 20 của bảng Độc Thủ, cũng không thấy sợ hãi.
“Bảo ngươi chuẩn bị một bàn rượu ngon thức ăn ngon, không nghe thấy sao?”, Độc Nhãn Long mất kiên nhẫn quát.
Một tên ở phía sau gã ta nói: “Lão đại, nói lời vô dụng với bọn chúng làm gì, tranh thủ huyết tẩy chỗ này, rồi ăn uống no say cũng không muộn!”
“Đúng vậy, nhiệm vụ cấp trên giao gấp rút lắm, chúng ta phải lập tức hành động!”, lại có một tên khác nói.
“Vội cái gì chứ, nơi này do ta quyết!”, Độc Nhãn Long bất mãn quát, sau đó gã nhìn lướt qua đám người ở đây, hỏi: “Kẻ nào là Dương Nghĩa, đứng lên cho ta!”
Người của Mộ Dung gia lập tức hiểu ra, trận tai họa hôm nay là do nhân vật chính gây ra, ánh mắt của bọn họ đều dán trên người một thiếu niên tuấn tú.
Trên mặt thiếu niên không có chút gì hoảng sợ, trên người cậu ấy toát ra một luồng khí tức thư hương nho nhã, khí chất thư sinh, không nghi ngờ gì nữa, bên cạnh cậu ấy là một thiếu nữ có đôi mắt sáng long lanh và hàm răng trắng, hôm nay cô ấy ăn mặc khá xinh đẹp động lòng người, hai người đứng cùng nhau giống như kim đồng ngọc nữ.
Thiếu nữ đó chính là Mộ Dung Cẩn, người đang nắm tay Dương Nghĩa không buông. Cô ấy không muốn Dương Nghĩa bước ra ngoài, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong lòng đã vô cùng căng thẳng.
Mộ Dung Dương Khang rất có trách nhiệm, khí tức trên người ông đang lưu động, đồng thời trong tay xuất hiện một cây chiến thương, quát: “Dương Nghĩa đã là con rể của Mộ Dung gia ta rồi, các ngươi muốn tìm thằng bé để gây phiền phức, thì chính là gây phiền phức với Mộ Dung gia chúng ta!”
“Ngươi là cái thá gì chứ, chết đi cho ta!”, một tên từ phía sau Độc Nhãn Long lao ra, trên tay cầm một cái liềm, xông về phía Mộ Dung Dương Khang.
Mộ Dung Dương Khang nâng thương đón đỡ, đồng thời có một luồng sức mạnh lớn mạnh tỏa ra, trực tiếp áp chế lại kẻ tới xâm phạm, sau đó liền nghiêm nghị nói: “Chúng ta là thế gia được triều đình công nhận, nếu như các ngươi dám làm ra những hành vi như vậy, chắc chắn sẽ bị triều đình truy nã, vẫn mong thu tay lại đi”.
“Người của bảng Độc Thủ chúng ta sẽ sợ triều đình sao? Ngây thơ thật đó!”, tên vương giả cầm liềm khinh bỉ nói, rồi tiếp tục dùng toàn lực tấn công.
Sau đó, Độc Nhãn Long lại vẫy tay, để cho một tên khác tham chiến, ép Mộ Dung Dương Khang phải liên tiếp lùi về phía sau, sức mạnh bá đạo quét qua sân này, khiến tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên.
Các võ giả của Mộ Dung gia đang bảo vệ hầu hết mọi người chạy trốn, duy chỉ có Dương Nghĩa đứng ra hét lên: “Dương Nghĩa ở đây, xin hãy dừng tay!”
Thanh âm của Dương Nghĩa tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng, có thể dễ dàng nghe thấy, hơn nữa còn mang theo một loại sức mạnh khó giải thích, trực tiếp đánh thẳng vào lòng người, ngay lập tức khiến những người đang động thủ phải dừng lại.
Ánh mắt của Độc Nhãn Long và mấy tên vương giả của bảng Độc Thủ khác đồng thời dừng trên người Dương Nghĩa, Độc Nhãn Long vẫy tay về phía Dương Nghĩa nói: “Ngươi chính là Dương Nghĩa phải không? Mau mau lại đây, đại gia có chuyện muốn tìm ngươi!”
Mộ Dung Cẩn chạy tới, kéo Dương Nghĩa lại nói: “Nghĩa, đừng đi!”
“Ta không thể làm liên lụy đến nhà nàng được, ta sẽ không sao đâu, nàng quay về đi!”, Dương Nghĩa khẽ mỉm cười, gỡ tay của Mộ Dung Cẩn ra, lại một lần nữa đi về phía Độc Nhãn Long.
Mộ Dung Dương Khang cản phía trước Dương Nghĩa nói: “Dương Nghĩa, cháu đã nghĩ kĩ chưa?”
Dương Nghĩa khom người đối với Mộ Dung Dương Khang nói: “Đa tạ ý tốt của gia chủ, Dương Nghĩa sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Lúc Dương Nghĩa đi về phía Độc Nhãn Long, Độc Nhãn Long vẫy tay với mấy tên bên cạnh, cười gằn nói: “Đều giết hết!”
Trong phút chốc, ba tên vương giả phía sau đều dốc toàn lực ra tay tiến hành sát phạt toàn bộ người của Mộ Dung gia.
“Khốn kiếp!”, Mộ Dung Dương Khang gầm lên, ông dốc toàn lực tiến hành nghênh cản.
Đáng tiếc, lần này Độc Nhãn Long cũng đích thân ra tay, gã ta sở hữu thực lực của vương giả trung cấp, trong chớp mắt, liền đã đánh gục Mộ Dung Dương Khang, chênh lệch giữa hai người không phải nhỏ.
A a a!
Người của Mộ Dung gia không ngừng gào thét thảm thiết, lần lượt từng người một chết trong tay mấy tên vương giả này.
Dương Nghĩa nhìn cảnh này tâm can như bị nứt toạc, cậu ấy gào lên: “Dừng tay, dừng tay lại cho ta!”
Trên dưới Mộ Dung gia đối xử với cậu ấy đều không tệ, hai mắt trân trân, đứng nhìn những người này vì cậu ấy mà chết, lòng cậu ấy đau như bị dao cứa, nhất là người thiếu nữ đang liều mạng chạy về phía cậu ấy bị một sức mạnh vô tình đánh trúng, trong chớp mắt biến người thiếu nữ kia thành một vũng máu, rất nhiều máu tươi văng tung tóe lên người cậu ấy.
“Cẩn!”. Sau khi Dương Nghĩa bị máu này dính lên người, hai mắt trở nên đỏ rực vô song gầm lên, một ảo ảnh của bậc thánh hiền lặng lẽ xuất hiện sau lưng cậu ấy.
Vào ngày này, thành Trường Đà kinh hãi nghe tiếng khóc than của bậc thánh hiền.