“Chẳng lẽ Dương tướng quân đang coi thường bổn hoàng tử sao?”, Đường Hiểu Hàm giả vờ bất mãn nói.
“Thôi được, vậy thì ta nói vậy, có điều hôm nay ở trên buổi triều sớm đã nói rất nhiều rồi, cổ họng này e là sắp không ổn nữa rồi!”, Dương Ân trả lời một cách gắng gượng.
“Tiểu Hồng, mau dâng trà!”, Đường Hiểu Hàm hạ lệnh nói.
“Đều đã trưa rồi, bụng ta sắp đói sôi lên rồi!”
“Tiểu Hồng, lấy chút điểm tâm ra chiêu đãi Dương tướng quân!”
“Nơi này hình như không có chỗ để ngồi!”
“Dương tướng quân, mời theo bổn công... bổn hoàng tử qua bên đây nói chuyện!”
...
Dương Ân nhìn vị công chúa rất biết cách xử lí tình huống kia, không khỏi nghĩ thầm: “Vị công chúa này khá là đáng yêu!”
Cho dù công chúa đã cải trang thành nam nhưng Dương Ân cũng vẫn có thể nhìn ra dung mạo thanh lệ thoát tục của nàng ta, quả thực không hổ danh công chúa, đáng tiếc hắn cũng không có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, nếu đối phương muốn thăm dò hắn, vậy thì hắn sẽ trêu chọc đối phương thôi.
Trước khi Dương Ân đi theo Đường Hiểu Hàm đến đình nghỉ chân, trên bàn của đình nghỉ chân này vẫn còn để một cây đàn cổ, trên mặt bàn còn bày biện một chút hoa tươi, nhìn có vẻ là vừa mới ngắt xuống chưa được bao lâu.
Dương Ân hỏi: “Thì ra hoàng tử là một người tao nhã tiếc hoa hỉ nhạc!”
Sắc mặt Đường Hiểu Hàm lại một lần nữa đỏ ửng lên, nàng ta cuống quýt gỡ đám hoa kia xuống, lộ ra vẻ bối rối nói: “Ta chỉ là thích gảy đàn, chỗ hoa này nhất định là do đám cung nữ bọn họ vứt lung tung, quay về ta nhất định sẽ trừng phạt bọn họ!”
Một người đàn ông yêu hoa, đây vốn là một hiện tượng rất kỳ quặc, khiến nàng ta càng thêm chột dạ.
“Ồ, hóa ra là như vậy, ta thấy trong sân này trồng nhiều hoa tươi như vậy, ta còn tưởng rằng hoàng tử là người rất yêu hoa nữa!”. Dương Ân nhẹ giọng nói.
“Chẳng lẽ Dương tướng quân cũng rất yêu hoa sao?”, Đường Hiểu Hàm hỏi ngược lại.
“Phải, nhìn những đóa hoa tươi tắn xinh đẹp như vậy, tâm tình của ai cũng đều sẽ cảm thấy tốt lên đôi chút, đặc biệt là những người thường xuyên vào sinh ra tử như bọn ta thì càng trân trọng vẻ đẹp rực rỡ trước mắt, bởi vì không biết lúc nào thì tính mạng của bọn ta sẽ giống như những bông hoa đang khô héo úa tàn kia!”, Dương Ân vừa nói vừa nhớ tới lúc vừa mới trở thành lính ngục nô, nhớ tình huống chiến đấu sống chết với tộc Man di, thật sự đúng là có thể mất mạng bất cứ lúc nào, các chiến sĩ khác cũng nói chết là chết, thực sự không có tình cảm gì có thể nói.
Dáng vẻ của hắn hơi trầm tĩnh, tựa như củ ấu gai góc có mấy phần hương vị của sự trưởng thành sau khi vượt qua biết bao thăng trầm, thật sự khiến Đường Hiểu Hàm ở bên cạnh nhìn đến ngẩn ra.
Vào ngày Dương Ân trở về Vương thành, nàng ta đã nhìn thấy Dương Ân, hắn khấu đầu lạy tạ phụ mẫu cả trăm trượng, đã trở thành giai thoại về một người con hiếu thảo trong Vương thành, lúc đó nàng ta đánh giá hắn rất cao, mà giờ lại thấy bộ dạng của hắn không giống như đang cố làm ra vẻ, tức thì đã hoàn toàn bị cuốn hút.
Dương Ân hoàn hồn lại, thấy Đường Hiểu Hàm đang ngây người nhìn mình chằm chằm, nói: “Hoàng tử, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa sao?”
Đường Hiểu Hàm vội quay mặt đi: “Không... không có, ta chỉ là không ngờ chuyện biên ải lại nguy hiểm như vậy, Dương tướng quân có thể lập nên công trạng lớn như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi”.
“Đương nhiên là không dễ dàng rồi, nhưng ta đã trải qua cục diện thập tử nhất sinh, mới may mắn sống sót trở về!”, Dương Ân đáp.
Lúc này, mấy cung nữ lần lượt mang tới trà và điểm tâm dâng lên, rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Đường Hiểu Hàm mời Dương Ân uống trà, ăn điểm tâm trước, sau đó lại nghe hắn kể chuyện nơi biên ải.
Dương Ân cũng không khách khí, nhanh chóng không ngừng ném điểm tâm của xinh đẹp vào miệng, một lúc sau đã ăn hết sạch, hơn nữa vẫn còn bất mãn nói: “Hoàng tử điện hạ, có thể mang thêm mấy phần điểm tâm này lên nữa được không? Người chốn biên ải như bọn ta đều là người thô lỗ, bản lĩnh khác thì không có, chỉ là ăn hơi nhiều!”
Hắn cố ý bày ra hình tượng như vậy, chẳng qua là muốn đánh tan ý nghĩ thăm dò mình của vị công chúa trước mặt.
Ai biết, trong lòng Đường Hiểu Hàm lại không hề nghĩ như vậy, nàng ta cảm thấy bộ dáng thô lỗ kia của Dương Ân lại rất có cá tính, trong lòng thầm khen: “Đây mới là một người đàn ông thực thụ!”
Đường Hiểu Hàm lại sai cung nữ dâng lên thêm mười phần điểm tâm nữa, Dương Ân vừa ăn vừa nói chuyện biên ải, hắn không hề kể những chuyện có thực, mà đa phần đều là bịa chuyện, ngoại trừ chuyện chiến tranh là có thật ra, còn lại đều là do hắn thêm mắm thêm muối nói. Hắn tự mô tả bản thân mình uy vũ bất phàm cỡ nào, bá khí kinh người ra làm sao, dẫn binh xông vào giết tộc Man di, giết đến “bảy vào bảy ra” *, cuối cùng khiến cho tộc Man di thần phục, nguyện ý đề xuất kí hiệp ước hòa bình.
*bảy vào bảy ra: điển tích trận Trường Bản của Triệu Vân trong Tam quốc diễn nghĩa
Mấy lời nói nhăng nói cuội này, bất luận kẻ nào nghe được đều có thể nghe ra là đang khoác lác.
Nhưng Đường Hiểu Hàm lại đơn thuần như nước suối, nàng ta chưa từng tiếp xúc với thế giới quá phức tạp bên ngoài, nên đã hoàn toàn bị thuyết phục, nàng ta cảm thấy Dương Ân nhất định có năng lực như vậy, bằng không còn trẻ như vậy sao có thể đạt được công trạng cỡ đó được chứ, thế là ánh mắt nàng ta nhìn Dương Ân càng trở nên long lanh hơn.
Dương Ân đã phát giác được điều gì đó không đúng, hắn cảm thấy vị công chúa trước mặt dường như không có ghét bỏ hắn.
Hắn to gan sờ mó bàn tay của công chúa trên bàn, dọa cho công chúa sợ hãi hét lên một tiếng, rụt tay về.
“Ngươi làm gì thế!”, Đường Hiểu Hàm rụt người lại hỏi.
“Hoàng tử điện hạ, người anh tuấn như vậy, người ta nhìn mà thấy thích, thật không kìm lòng được, người đừng để bụng ha!”, Dương Ân “ánh mắt đưa tình” nhìn Đường Hiểu Hàm nói, Đường Hiểu Hàm lập tức bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, sởn cả da gà.