Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe xong, ba Đại Thiên yêu đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bọn chúng đều cho rằng Dương Ân rất hợp ý với mình, thế thì sao có thể bỏ một lỡ cơ duyên lớn như vậy được chứ.

“Có thể gặp được thần linh của quý tộc, ta đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, không thể bái sư đúng là một điều đáng tiếc, chỉ cần quý tộc không có thái độ thù địch với ta, ta sẽ không làm tổn hại đến bất kỳ ai của quý tộc!”, Dương Ân hứa hẹn.

Nói thế nào thì hắn cũng đã thu được lợi ích từ thang trời, lại có được tình hữu nghị của ba Đại Thiên yêu này, vì thế cũng nên bày tỏ một chút thái độ mới phải.

“Thật giả tạo!”, Tiểu Hắc tỏ vẻ vô cùng đau đớn đối với lời nói dối trắng trợn của Dương Ân.

Dương Ân mặc kệ Tiểu Hắc, hắn cảm thấy bản thân nói như vậy đã là rất có lòng rồi, ít nhất còn đưa ra hứa hẹn, nếu đổi lại là người khác, e là sẽ lừa ba tên Đại Thiên yêu này xoay mòng mòng như chong chóng.

“Dương Ân lão đệ thật có lòng, có thể gặp thần linh rồi trở về, đó đã là một niềm vinh dự vô thượng rồi. Sau này, nếu như ngươi có việc gì cần giúp đỡ, ba huynh muội chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ”, Thiên Tượng yêu cũng hứa với Dương Ân.


“Đúng vậy, đây là một niềm vinh dự lớn, bọn ta muốn gặp còn không được đây, trong tương lai cũng không biết còn vị hậu bối nào có thể tạo ra được cơ hội như vậy nữa hay không!”, Man Ngưu yêu khẽ thở dài.

“Hai vị lão ca khách khí rồi, ta chẳng qua cũng chỉ là may mắn thôi!”, Dương Ân khiêm tốn, dừng lại một lúc hắn lại nói tiếp: “Thời gian ta ở đây ba hoa cũng đã không ít rồi, đến lúc phải quay về rồi. Đợi tương lai có cơ hội, tiểu đệ sẽ lại quay lại thăm hai vị đại ca và tỷ tỷ!”

Dương Ân cảm thấy có chút ái ngại, nếu cứ tiếp tục ở lại, hắn rất sợ trong lòng sẽ càng cảm thấy hổ thẹn khi thấy ba vị Đại Thiên yêu này đối với mình quá tốt.

“Nếu đã như vậy, bọn ta cũng không giữ lão đệ ở lại lâu nữa, nhưng trước khi quay về, ta nghĩ bọn ta nên tặng cho ngươi một chút lễ vật!”. Vừa dứt lời, Thiên Tượng yêu liền đi về phía góc động đá của nó.

Ở góc đó chính là hướng mà thạch nhũ chảy xuống, những thạch nhũ này chính là Linh Tuyền, linh lực của nó không thua gì với Địa Linh Tuyền, chỉ là công dụng của hai bên khác nhau mà thôi, Thiên Tượng yêu không phải định lấy thạch nhũ tặng cho Dương Ân, mà thứ nó lấy là một đóa hoa mọc trên một bức tường nham thạch.

Đóa hoa này có màu trắng muốt và dài giống như một chiếc ngà voi, chính là một loại thiên dược tên “hoa ngà voi”, loài kì hoa này hấp thụ huyền khí của đất trời cùng với tinh khí Thiên Tượng mà sinh trưởng ra, có tác dụng phi phàm.

“Đóa hoa này tặng cho lão đệ làm quà gặp mặt!”, Thiên Tượng yêu đưa đóa hoa cho Dương Ân, nói một cách chân thành.

“Đại ca có lễ vật tặng, ta ắt cũng không thể keo kiệt được, để ta quay về lấy “Ngưu Đằng Cân” mà ta mang tới!”, Man Ngưu yêu nói xong liền xoay người rời khỏi phủ động để đi lấy đồ.

Hổ cái cũng cười nói: “Ta cũng muốn tặng, Dương Ân đệ đáng để kết giao!”

Nói đoạn, nó liền uốn éo cái mông đẫy đà của mình bước ra khỏi động đá.

Dương Ân nhận lấy hoa ngà voi, có phần cảm động: “Tượng lão ca, ngươi như vậy thật khiến cho tiểu đệ cảm thấy thật hổ thẹn.”

“Đây có là gì chứ, dù sao cũng để không, chẳng đụng đến, ta tin rằng đóa hoa này sẽ có chút tác dụng đối với việc đột phá cảnh giới Thiên Ngư sau này của ngươi!”, Thiên Tượng yêu thản nhiên nói.

“Nếu đã như vậy, vậy lão ca có thể tặng cho ta thêm chút đồ nữa không?”, Dương Ân hỏi.

“Ngươi muốn thứ gì cứ việc nói!”, Thiên Tượng yêu hào khí nói.

“Ta là một luyện dược sư, ta muốn một ít thạch nhũ, ngoài ra còn muốn một miếng ngọc”.

“Hóa ra là mấy cái này à, ngươi tự mình lấy mang đi đi”.

“Vâng, đa tạ Tượng lão ca, ta nhất định sẽ báo đáp!”

...

Sau khi Dương Ân thu thập được một ít thạch nhũ và một miếng ngọc đế vương không nhỏ, Man Ngưu yêu và Hổ cái đều đã quay lại lần nữa, bọn chúng lần lượt đưa cho Dương Ân “Ngưu Đằng Cân” và “đá hổ phách”.

Ngưu Đằng Cân cũng là một loại thiên dược có thể cường hóa, mở rộng kinh mạch, tăng mạnh tất cả các cơ quan chức năng trong cơ thể, thậm chí còn có thể luyện chế ra thiên đan.

Còn đá hổ phách là một miếng kì thạch do Man Hổ tự uẩn dưỡng trong cơ thể mà thành, nếu dùng nó để chế tạo binh khí, thì sẽ tạo ra được một thiên binh màu hổ phách, với lực sát thương lớn mạnh của hổ sát, bên ngoài ít nơi nào có được, giá trị bất phàm.

Cả hai vị Thiên yêu này đều lấy ra những vật trân quý thuộc về bọn chúng, từ đó cũng đủ để thấy tấm lòng chân thành của bọn chúng đối với Dương Ân.

Điều này khiến Dương Ân khá cảm động, thế là hắn nói: “Hai vị đại ca và tỷ tỷ, Dương Ân không có gì báo đáp, tạm thời chỉ có thể luyện chế cho mọi người một ít rượu thuốc để đền ơn, ta tin rằng chỗ rượu thuốc này sẽ không thua kém với loại trước đây, đợi sau này ta trở thành Thiên Dược Sư, ta sẽ luyện chế đan dược mạnh hơn cho mọi người, giúp mọi người tăng thêm một cấp!”

Lần này Dương Ân không nói gì nhiều, mà hắn hứa hên vô cùng chân thành, hắn đã coi ba Đại Thiên yêu này là bằng hữu. Từ trước đến giờ hắn cũng chưa bao giờ keo kiệt với bằng hữu của mình, nếu như một ngày nào đó hắn có thể luyện chế ra đan dược cao cấp hơn, hắn nhất định sẽ hoàn thành lời hứa này.

“Được, hiếm thấy lão đệ có lòng như vậy, vậy ngươi cứ luyện chế một ít rượu thuốc cho chúng ta đi!”, Thiên Tượng yêu cũng không từ chối, sau khi đáp lời, liền sai đám tiểu yêu mang đến rất nhiều thảo dược.

Rất nhanh, rất nhiều tiểu yêu đã mang từng chồng từng chồng thảo dược đến động đá này.

Chỗ thảo dược này đều là thảo dược mà trước đây đám Thiên Tượng yêu dùng để ủ rượu.

Dương Ân cũng không né tránh bọn chúng, lấy ra vạc đồng ngay tại chỗ, thi triển phương pháp của luyện đan sư ngay trước mặt bọn chúng.

Rất nhiều thảo dược cứ không ngừng rơi vào trong vạc đồng, Lam Yêu Cơ nhanh chóng xuất hiện, luyện chế các loại thảo dược thành tinh hoa, tất cả động tác đều rất thần tốc và thành thạo, khiến ba Đại Thiên yêu nhìn mà hoa cả mắt.

“Phương pháp luyện chế đan dược của Dương Ân lão đệ thật là bất phàm nha!”


“Chứ còn gì nữa, đệ ấy chính là đại sư luyện dược trong nhân tộc, mới có bao nhiêu tuổi mà đã thế, tương lai ắt sẽ thành tài!”


“Chúng ta có thể kết giao với đệ ấy là một điều may mắn, lang nhi của tộc ta cũng phải đời đời giao hảo với đệ ấy mới được!”


Ba Đại Thiên yêu vốn đã rất có cảm tình với Dương Ân, giờ lại nhìn thấy phương pháp luyện đan của hắn thì càng kiên định quyết tâm kết bạn với hắn.


Chẳng mấy chốc, mùi thuốc đã tràn ngập mọi ngóc ngách trong động đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK