Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện tu luyện Hỏa Sơn Chỉ cũng không khiến Dương Ân phiền muộn quá lâu, hắn đã có được tâm hỏa, chỉ còn thiếu hỏa huyền lực sao?

Thế nhưng, muốn tu luyện Hỏa Sơn Chỉ thì cần phải có một điều kiện nữa, đó chính là xương tay phải có sức chịu đựng, nếu không thì sẽ không thể chịu được uy lực của Hỏa Sơn Chỉ, đến cuối cùng sẽ hỏng ngón tay.

“Xem ra tu luyện môn chỉ pháp này không dễ dàng!”, Dương Ân khẽ thở dài.

Dương Ân thử vận sức mạnh đan điền theo khẩu quyết của Hỏa Sơn Chỉ, những sức mạnh đó phải liên tục được nén và chồng lên nhau, sau khi đạt tới điểm giới hạn, chỉ trong một chiêu đã nổ tung.

Muốn nén lực không khó nhưng muốn chồng lực hội tụ trên xương ngón tay, đúng thật là đòi hỏi rất cao đối với xương ngón tay.


Dương Ân vận một chút sức mạnh rồi tích lũy trên xương ngón tay, sức mạnh không bạo phát. Xương ngón tay không có quá nhiều áp lực, một lại một tầng, xương ngón tay vẫn không sao, hắn mạnh dạn tiếp tục tăng thêm lực, dùng xương ngón tay để chịu lực của Hỏa sơn khẩu, cứ tích tụ và áp súc dần như vậy, sau khi tích và súc tổng cộng chín lần, hắn mới cảm thấy xương ngón tay không thể chịu được nữa.

Đến lúc này Dương Ân mới giật mình ngạc nhiên, bởi vì theo khẩu quyết, chỉ cần tu luyện xương ngón tay tới mức vô địch thì mới có thể sức mạnh ngưng tụ trên chín lần, có như vậy mới có được uy lực đại thành.

“Chẳng lẽ sức mạnh mà mình vừa xuất ra quá ít?”, sau khi Dương Ân loại trừ những sức mạnh này, lại một lần nữa chiết ra chút sức mạnh, lại là chín tầng sức mạnh cùng chồng chất, xương ngón tay mới cảm nhận được từng cơn đau đớn.

“Kỹ thuật chiến đấu cấp Vương thượng đẳng này chắc sẽ không tu luyện dễ dàng đâu”, Dương Ân vô cùng nghi ngờ tính chân thực của việc này, thế nên hắn quyết định ra ngoài thử xem liệu hắn có thể thật sự đánh bại được kỹ thuật chiến đấu cấp Vương này hay không.

Trong đêm tối còn không nhìn rõ năm ngón tay, chỉ có phía xa đang đốt đuốc, quân lính tuần tra qua lại.

Dương Ân cưỡi Tiện Cốt Đầu đi về phía dãy núi.

Những người trong quân đoàn Tử thần giống như hắn đi lại thoải mái, không bị ràng buộc, đây chính là điểm khiến quân đoàn Tử thần tốt hơn so với các trại quân sự khác.

Dương Ân nhanh chóng đến một nơi không người, vỗ trán Tiện cốt đầu nói: “Qua một bên trông coi đi, đừng để người khác lại gần đây!”

Tiện Cốt Đầu gầm nhẹ một tiếng, rồi trốn vào một chỗ rất xa.

Hiện giờ trong lòng nó rất sợ Dương Ân, nói chuyện không hợp là dùng vũ lực với nó, không có chút nhân quyền nào cả.

Sau khi Dương Ân hít một hơi thật sâu, lại một lần nữa làm theo khẩu quyết của Hỏa Sơn Chỉ, huy động rất nhiều sức mạnh chồng lên nhau, sức mạnh của Tâm hỏa tất nhiên cũng nương theo đó, sau khi ngưng tụ chín đợt sức mạnh, xương ngón tay ửng lên một màu xanh, giống như có một đống lửa xanh bị kìm hãm ở bên trong, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Theo khẩu quyết, những sức mạnh này ngưng tụ đến mức không thể tiếp tục ngưng tụ được nữa thì cần giải phóng nó hoàn toàn để đạt được hiệu quả núi lửa bộc phát.

Đúng lúc Dương Ân muốn giải phóng sức mạnh ở đầu ngón tay ra, liền xuất hiện một bóng người lướt qua như một bóng ma.

Bóng người kỳ quái đó trốn rất kỹ, đến cả yêu tướng đỉnh cấp như Tiện Cốt Đầu cũng không phát hiện ra gã ta, hơn nữa tốc độ lướt qua rất nhanh, coi Dương Ân là mục tiêu mà xông tới.

Nhưng năng lực cảm ứng của Dương Ân không hề tầm thường, dù gã ta có trốn kỹ đến mức nào cũng sẽ bị Dương Ân phát hiện kịp thời, hắn giữ ngón tay không động đậy, suy nghĩ trong lòng: “Nếu như xông về phía ta thì ta sẽ cho ngươi nếm thử xem uy lực của nó xem thế nào!”

Chín đợt ngưng tụ lực này đã hút một nửa sức mạnh của Dương Ân, cũng như sức mạnh tâm hỏa của hắn. Hắn cũng rất mong đợi xem có thể bộc phát ra bao nhiêu uy lực.

Quả nhiên, bóng đen kia xông về phía Dương Ân, nhưng gã không đánh lén Dương Ân mà khi lại gần, gã ta phóng ra một khí thế mạnh mẽ bao phủ lấy Dương Ân, có thể thấy đối phương không hề sợ hãi gì nên mới dám làm như vậy.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ rụt cổ ở quân doanh không xuất hiện chứ!”. Bóng đen đè thấp giọng nói của mình, rõ ràng là không muốn để Dương Ân biết được giọng nói thật của mình.

“Không biết các hạ là ai, đường đường là bậc vương giả mà lại đối phó với một tiểu tướng như ta đây, khó tránh được chuyện bé xé ra to đó!”, Dương Ân nhìn đối phương rồi nói.

“Biết rõ ta là bậc vương giả thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, giao vật càn khôn ra đây! Ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì ngươi cũng biết rõ hậu quả rồi”. Bóng đen nói xong, khí tức vương giả bao phủ lấy Dương Ân.

Khí thế này rất mạnh mẽ, đủ để khiến bất cứ võ giả cảnh giới cấp tướng nào cảm thấy khó chịu nổi nhưng cũng không thể tạo áp lực quá lớn cho Dương Ân, nhưng hắn vẫn giả vờ ra vẻ rất khó chịu, khẽ cúi đầu đáp: “Ta... ta không biết ngươi đang nói gì!”

“Đừng có không biết điều!”, bóng đen không chút kiên nhẫn quát.

“Ta thật sự không có vật càn khôn!”, Dương Ân lại trả lời.

“Rượu mời không uống mà cứ muốn uống rượu phạt! Được, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”. Bóng đen nói xong liền lướt về phía Dương Ân, định lục soát thân thể của Dương Ân.

Dương Ân luôn nhìn chằm chằm bóng đen đó, đối phương vừa cử động, hắn đã nhận ra, khẽ nở nụ cười lạnh lùng, lẩm bẩm: “Cho ngươi nếm thử mùi vị của núi lửa bùng nổ!”


Khi đối phương sắp đến, Dương Ân nhanh chóng giơ ngón tay đã nén đủ lực lên, chỉ vào bóng đen.


Trong phút chốc, sức mạnh được dồn nén ở đầu ngón tay liền bùng nổ không ngừng.


Hỏa Sơn Chỉ!


Uy lực của chiêu này rất kinh người, ngọn lửa xanh bùng lên, giống như pháo hoa rực rỡ, bay lên không trung, lộng lẫy và đẹp đẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK