Dù cho đó là trận chiến giữa song hùng là Hoàng Phủ Chiến Hùng và Phần Thiên Hùng đi chăng nữa, cũng chẳng thu hút ánh mắt người khác bằng Dương Ân.
Dương Ân chẳng qua chỉ là vương giả sơ cấp, điểm này có thể phân biệt được từ chiến giáp được giải phóng ra trên người hắn và đôi cánh huyền khí được ngưng tụ kia, dù cho khí chất của hắn đã vượt xa vương giả sơ cấp, nhưng những đặc điểm này vẫn có thể phân biệt được.
Hắn không chỉ hạ được Thạch Khải Lỗi, một trong mười vương giả hàng đầu của tộc Man di, mà còn giết một Man vương trong nháy mắt, thủ đoạn mạnh mẽ như vậy, có ai trong đám trẻ ngày nay so được chứ?
“Tên này lông cánh đã cứng cáp rồi, không còn ai có thể trấn áp hắn được nữa”, Tào Kiến Đạt ở phía xa thầm lẩm bẩm trong lòng.
Còn Nam Tề Tần thì lại vuốt râu nói: “Tên nhóc này hoàn toàn đủ tư cách làm con rể ta đấy!”
Nội tâm của những vị vương giả khác cũng nhộn nhạo cả lên, nếu thắng được trận này, Dương Ân chắc chắn sẽ là nhân vật đáng để lấy lòng, tương lai vô cùng rộng mở!
Dương Ân thì lại chẳng từng nghĩ muốn thể hiện điều gì, hắn chỉ muốn đòi lại công đạo cho Vạn Lam Hinh mà thôi.
Sau khi Dương Ân dễ dàng đâm chết một tên Man vương sơ cấp, tên Man vương trung cấp ban nãy vẫn còn tức giận đùng đùng nhưng phải lập tức nuốt nước bọt, không còn dám tấn công Dương Ân nữa, ngược lại nhanh chóng thụt lùi, đồng thời còn kinh hô: “Ngươi tuyệt đối không phải là vương của giới phàm tục, rốt cuộc ngươi là ai, lẽ nào ngươi không biết vương của giới siêu phàm không được phép liên quan đến chiến tranh giới phàm tục sao?”
Dương Ân kiêu ngạo nói: “Ta là kỵ đô úy của quân Trấn Man, phó đoàn trưởng quân đoàn Tử thần cũng là Dương Ân ta đây!”
Nói xong, hắn quay lưng lại với Vạn Lam Hinh, xông tới tên Man vương trung cấp kia, muốn lấy được thủ cấp của gã.
Tên Man vương trung cấp đó kinh hãi kêu thất thanh: “Địch Vương cứu tôi với!”
U U!
Đột nhiên một tiếng sáo vang lên, tiếng sáo này như ẩn chứa quy luật gì đó, mang đầy sức mạnh kỳ lạ, làm người ta phải đề cao cảnh giác.
Hoa hồng Tử thần không khỏi phân tâm mà nhắc nhở: “Dương Ân, cẩn thận, đây là thuần yêu sư Địch vương, gã ta có thể thôi miên yêu vương vây hãm tấn công ngươi đấy”.
Quả nhiên, nàng ta vừa nói xong, tám con yêu vương đột nhiên phá đất bay lên, khóa chặt Dương Ân lại.
Trong tám con yêu vương này, có một con Điêu vương màu lông đen trắng xen lẫn, trên lưng nó đang có người ngồi cưỡi, người đó lại đang thổi sáo, đó chính là thuần yêu sư Mạnh Địch của bộ lạc Mạnh thị, được người ta tôn là Địch vương.
Mạnh Địch không có thân hình to lớn thô ráp như người tộc Man di, mà cũng không thanh tú như người Đại Hạ, có vẻ chỉ mới hơn 30, đương lúc còn trẻ, trên mặt luôn mang theo một nụ cười tà, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của gã ta.
Mạnh Địch chẳng qua chỉ có cảnh giới vương giả trung cấp, nhưng gã ta còn đáng sợ hơn vương giả cao cấp, bởi vì gã ta trời sinh đã là thuần yêu sư, từ nhỏ đã uống sữa của linh yêu mà lớn, gần gũi với linh yêu vô cùng, học thuật thôi yêu của Mạnh thị, có thể khiến cho vạn yêu đều nghe theo sự chỉ huy của gã ta.
Tám con yêu vương trước mắt đều vô cùng mạnh mẽ, trong đó con hắc bạch đại điêu mà gã ta đang cưỡi là yêu vương đỉnh cấp, có tốc độ đáng sợ nhất, không có ai dám tùy tiện đấu với nó, ngoài ra còn có hai con yêu vương cao cấp, một là Thanh Lâm Tượng Vương, một là Tê Giác Vương sừng trắng, đều là yêu vương sức lực vô hạn, còn có một con yêu vương năm đầu khác nhau, cảnh giới đều ở giữa trung cấp và sơ cấp, bọn chúng liên hợp với nhau thì dù cho có là vương giả đỉnh cấp cũng phải bỏ chạy mà thôi.
Đây là trụ cột mạnh mẽ của tộc Man di, cũng là tất cả sự tự tin của tộc Man di.
Đợt mãnh thú dâng lên ba ngày trước cũng chính là do Mạnh Địch gây ra.
"Không ngờ là ở nơi Đại Hạ này, còn có một người trẻ xuất sắc như người thế này, nếu mà thuộc về tộc Man di của ta thì tốt biết bao!", Mạnh Địch để sáo sang một bên, nhìn Dương Ân chầm chậm nói, sau đó gã ta bổ sung thêm một câu: "Hay là ngươi gia nhập tộc Man di của chúng ta đi, bọn ta có thể cho ngươi những đãi ngộ nồng hậu hơn, sau này có thể đề xuất ngươi đi Thánh Hỏa Giáo, trở thành một thành viên của giới siêu phàm, thế nào?"
“Vô sỉ! Dương Ân, ngươi đừng có nhận lời gã ta, ta đến giúp ngươi một tay”, Tả Nhất Đao ép đối thủ lùi xuống, tức giận nói.
“Không cần đâu Tả tướng quân, ông tự chăm sóc mình cho tốt đi là được”, Dương Ân đáp một tiếng, vẫn không quay đầu, sau đó nhìn tám con yêu vương bao vây mình mà cười nói: “Chỉ dựa vào chúng mà thật sự nghĩ rằng có thể ăn được ta sao?”
“Không sai, chỉ cần chúng là đủ, nếu như ngươi vẫn khăng khăng một mực, thì chỉ có thể tiễn ngươi lên đường thôi”, Mạnh Địch vô cùng tự tin nói.
“Được, vậy cứ để bọn chúng đến thử đi!”, huyết mạch trong cơ thể Dương Ân cuộn trào, ý chí chiến đấu tăng lên đến cực điểm, ý chí tử thần không ngừng dày lên, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh mẽ nhất.
“Vậy thì không còn gì để nói nữa, giết hắn đi!”, Mạnh Địch hạ lệnh với thất đại yêu vương kia.
Gào!
Bảy con yêu vương gầm lên cùng một lúc, yêu khí dày đặc lập tức được giải phóng ra, điên cuồng mãnh liệt tấn công Dương Ân.
Linh trí của bọn chúng đều đã đại khai, biết rằng ý chí tử thần của Dương Ân vô cùng khủng khiếp, nên không hề giáp lại gần Dương Ân, chúng kết thành yêu trận tấn công Dương Ân bằng những đòn công kích từ xa.
Man Tượng Thiên Câu!
Tê Giác Bẩy Đất!
Địa Long Trở Mình!
…