Những người trong quân đoàn Tử thần không sợ sống chết cùng lúc ra đòn, họ có không ít người đều đang canh giữ ở những nơi khác trong viện, đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy cũng không ai nao núng mà vẫn can đảm liều mạng với kẻ địch.
Họ được gọi là quân đoàn Tử thần, trên chiến trường đều là các chiến sĩ sẵn sàng hy sinh, bây giờ trung thành đi theo Dương Ân, họ tuyệt đối không sợ chết.
“Những người còn lại giao cho các ngươi chơi đùa đấy!”, Bào Uy định ra tay nói với người bên cạnh.
Mười hai người bên cạnh hắn ta đều là cường giả, sáu người là cảnh giới Địa Hải, sáu người còn lại là nhân tướng đỉnh cấp. Mặc dù bên họ ít người nhưng thực lực cực kỳ mạnh, có thể áp đảo được người của quân đoàn Tử thần.
Ầm ầm!
A a!
Người của quân đoàn Tử thần không chống đỡ được bao lâu đã bị đánh ngã hết.
Lúc này người trong sân tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
Dương Trấn Nam và Quách Hiệp Phi đồng thời xuất hiện, họ mới là người mạnh nhất ở đây.
“Người anh em, phủ Hầu tước này của các ngươi cũng không bình yên lắm”, Quách Hiệp Phi nhìn Dương Trấn Nam nói.
“Người đến không có ý tốt, đánh đã rồi nói”, Dương Trấn Nam nói, sau đó nhảy lên trên không lớn giọng nói: “Ai dám xông vào Dương gia của ta?”
Dương Trấn Nam phóng ra luồng sức mạnh vương giả đỉnh cấp rồi lao về phía đám người núi Nga Mi như một con chim ưng. Ông ấy ra đòn nhanh như giao long, cường thế ra tay đánh một quyền vào một người hung hăng nhất núi Nga Mi khiến ngực người đó lõm vào trong, máu chảy ra nhuộm đỏ cả người gã ta, khiến gã ta mất đi khả năng chiến đấu.
Quách Hiệp Phi ra đòn cũng không chậm, y dùng ngón tay thay cho kiếm đâm về phía một người khác. Người đó vẫn chưa phản ứng lại thì hai cánh tay đã bị huyền khí, kiếm quang lướt qua, ngay sau đó xương lộ cả ra ngoài.
Người của núi Nga Mi không phải dạng vừa, hai tên khác là vương giả đã đạt đến cảnh giới Địa Hải trung cấp lần lượt lao đến tiếp đòn của Dương Trấn Nam và Quách Hiệp Phi.
Sức mạnh mà hai vương giả cảnh giới Địa Hải trung cấp này thể hiện ra vô cùng thâm hậu, hoàn toàn có thể sánh với cường giả cảnh giới Địa Hải cao cấp ở thế giới bình thường.
Những gì chúng lĩnh hội được là kỹ thuật chiến đấu cấp Vương, ra đòn có thể khiến đá nát trời động, khí thế kinh người, huyền khí tràn ngập bao trùm xung quanh sân.
Dương Trấn Nam lập tức ra lệnh: “Tất cả mọi người lùi lại, để ta”.
Dương Trấn Nam lấy Nghịch Long thương, vung thương đầy khí thế bá đạo lên, cây thương màu xanh như con rồng dũng mãnh chém về phía hai vương giả cảnh giới Địa Hải trung cấp kia.
A!
Từ sau khi Dương Trấn Nam khôi phục lại sức mạnh thì vẫn chưa đánh một trận nào ra hồn, bây giờ ông ấy phải trút hết những bất mãn trong lòng, cho dù là ai dám ức hiếp người Dương gia, ông ấy phải khiến đối phương trả giá.
“Vương giả đỉnh cấp, các người lùi lại để ta!”, sau khi cảm nhận được sức mạnh của Dương Trấn Nam, Bào Uy hét lên sau đó bay lên trời, một đôi vuốt nhọn xuất hiện trên không trung bay về phía Dương Trấn Nam.
Đòn tấn công của Bào Uy vẫn chậm hơn một bước, Dương Trấn Nam đang cầm một thanh thiên binh, nó có thể nâng cao sức công kích của ông ấy, thoáng chốc đã đánh hai vương giả cảnh giới Địa Hải trung cấp đó văng ra xa.
Một bên khác, Quách Hiệp Phi nhấc kiếm lên lao đến chặn trước mặt Bào Uy, kiếm khí hỗn loạn chém về phía hắn ta.
Túy Kiếm Mạn Bộ!
Quách Hiệp Phi cứ như đang say, y cũng sử dụng túy kiếm có lực công kích cực mạnh.
Tuy Bào Uy và Quách Hiệp Phi cùng một cảnh giới nhưng sức mạnh của Bào Uy lại thâm hậu hơn Quách Hiệp Phi, hắn ta đã gần đạt đến cảnh giới đỉnh cấp, đòn tấn công bằng hai móng vuốt đánh nát kiếm khí của Quách Hiệp Phi, sau đó định vồ lấy y.
Cũng may Quách Hiệp Phi đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tu luyện “Túy Kiếm Bộ”, khi mở ra đôi cánh huyền khí lảo đảo tránh được đòn tấn công của Bào Uy.
“Không ngờ trong phủ đệ bình thường này mà lại có cao thủ mạnh như vậy, xem ra không đánh hết sức thì không thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi!”, Bào Uy thầm nghĩ, sau đó ra đòn hết sức.
Quách Hiệp Phi không dám nhún nhường, trong tay xuất hiện thêm một bình rượu, nhân lúc rỗi uống một hớp rượu, sau đó nói: “Hành hung trong Vương thành, các ngươi đúng là gan to hơn trời, không sợ bị triều đình trừng trị sao?”
Quách Hiệp Phi liên tục sử dụng túy kiếm, từng chiêu kiếm hệt như người say vung kiếm loạn xạ, mỗi một đòn đều mang theo sức tấn công sắc bén.
Bào Uy là người từng tu luyện trong núi Nga Mi nên kỹ năng chiến đấu của hắn ta càng cao hơn một bậc. Hai móng vuốt ẩn chứa lực sát thương đáng sợ xé nát các đòn tấn công của Quách Hiệp Phi, hơn nữa còn chặn hết đường lui của y, hắn ta muốn xé nát Quách Hiệp Phi thành từng mảnh.
Lúc này thanh Nghịch Long thương của Dương Trấn Nam quét đến, Bào Uy cảm giác được nguy hiểm bèn né đòn, sau lưng bị thương mang đánh trúng, một lớp da trầy xước khiến hắn ta đau đến khó chịu.
“Giết!”, Dương Trấn Nam đằng đằng sát khí nhìn Bào Uy, sau đó là một đợt tấn công như vũ bão. Mọi thứ trong sân như bị cơn gió mạnh hất bay, khí kình mạnh mẽ ảnh hưởng đến xung quanh, thậm chí là ảnh hưởng đến những nơi xa hơn.
“Các người to gan lắm, dám đánh người núi Nga Mi ta bị thương, có phải muốn bị diệt tộc không?”, Bào Uy không ngừng đỡ đòn, móng vuốt bạc bị thanh Nghịch Long thương đánh vỡ suýt nổ ngay tại đó, khiến hắn ta sợ đến độ thất thanh hét lên.
Ngay lúc đó, cuối cùng Tống Tinh và Hoàn Tuấn Bác cũng đã vào bên trong Dương phủ.