“Đại ca, ta bị oan mà, ta đã đánh với cậu ba tới ba trăm hiệp mà vẫn không thể phân thắng bại, cuối cùng cậu ba lại xông về phía sau định đụng vào ta, không ngờ đụng phải gậy của ta. Lúc đó ta tưởng đây là cậu ba đang tấn công nên ta mới dùng hết sức đâm đến, ta thật sự không cố ý”.
“Hầy, cậu ba đáng thương, giữ thân mấy chục năm, cuối cùng hoa cúc lại bị ngươi phá, cũng không biết cậu ba có nghĩ quẩn không nữa”.
“Không đâu, ta thấy cậu ba không giống loại người dại dột tự tìm cái chết dễ dàng vậy đâu”.
“Ừ, ta cũng nghĩ thế, nhưng lúc nãy ta chuẩn bị Địa vương đan cho cậu ba mà ông ấy lại cũng không đến lấy, biến mất đi đâu không biết nữa, chuyện này chắc là cú sốc không nhỏ với ông ấy rồi”.
“Đại ca, ta xin lỗi, nếu biết trước là thế thì ta đã không nghiêm túc vậy rồi”.
“Thật ra lúc nãy ta nghe thấy cậu ba kêu rất thích thú, huynh nên cho ông ấy thêm mấy côn nữa mới phải”.
…
Thoáng cái bảy ngày nữa lại trôi qua.
Trong bảy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện, trên cơ bản, những chuyện này đều không thể truyền ra ngoài, dân thường không thể và cũng không bao giờ biết được.
Trước tiên nói chuyện ở trong cung, sau khi tân hoàng đăng cơ, hoàng cung liên tục xảy ra những chuyện đấu đá lẫn nhau.
Đường Hiểu Hàm tiếp nhận ngôi vị với áp lực cực lớn, mẫu hậu và hoành huynh của nàng ta không hiểu điều đó, cả hai đều ép nàng ta nhường ngôi, thậm chí còn có người muốn ám sát nàng ta.
Đường Hiểu Hàm từng muốn nhường lại ngôi cho người khác nhưng sau khi suy xét rất lâu, nàng ta vẫn quyết định tiếp tục ngồi ở vị trí này bởi vì nàng ta cần quyền lực và sức mạnh, nàng ta không muốn lại được người khác bảo vệ mà tự mình muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Ngoài ra nàng ta có thể cảm nhận được quyết tâm của Dương Ân, nếu nàng ta không đảm nhiệm vị trí này mà nhường lại cho người khác thì dù Dương Ân không làm phản, hắn cũng sẽ không giúp đỡ hoàng thất nữa. Mà nếu không có Dương Ân giúp đỡ thì hoàng thất sẽ rơi vào nội loạn, cuối cùng sẽ sụp đổ.
Cho dù là nhân tố nào khiến nàng ta đăng cơ trở thành Hoàng thượng cũng không thay đổi được sự thật, chỉ có làm tốt nhất mọi thứ khi ở vị trí này mới có thể xóa bỏ những lời chỉ trích hiện tại.
Trước đây, sở dĩ hoàng cung bị Phúc An Vương đánh thẳng vào tạo phản hoàn toàn là vì có nội tặc, điều đầu tiên tân hoàng cần làm là tiêu diệt toàn bộ nội tặc trong cung.
Tân hoàng cho rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, trong hoàng cung lập tức có một đám người đầu rơi xuống đất.
Sau khi nhiều người đầu rơi xuống đất như thế, những lời phản đối trong cung cũng dần bớt đi.
Nhưng ai biết được đêm đó tân hoàng khóc đến sưng cả mắt trong phòng của mình.
…
Dược Vương các.
Từ sau khi Dược Viêm Hải bị Dương Ân giết, ngày nào bầu không khí ở đây cũng vô cùng nặng nề.
Nếu không phải vì mấy lời trấn an của Bạch Mi Ưng Hoàng thì e là luyện dược sư ở đây đã giải tán hết rồi.
Bạch Mi Ưng Hoàng là cao thủ hàng đầu được Vương thành Đại Hạ công nhận, y vốn dĩ trung thành với hoàng thất nhưng tiếc là sau khi kết bái huynh đệ với Dược Viêm Hải, y ngày càng xa cách hoàng thất.
Bạch Mi Ưng Hoàng và Dược Viêm Hải đều là người có dã tâm, sau khi Phúc An Vương tìm đến hai người và nói rõ tâm tư của mình, họ bắt đầu dồn hết sức lực giúp đỡ Phúc An Vương, chỉ tiếc là Dược Viêm Hải chết quá đột ngột nên khiến Phúc An Vương vội vàng tạo phản trước dự định.
Nếu Dược Viêm Hải không chết, họ tiếp tục âm thầm lên kế hoạch một thời gian nữa rồi mới tạo phản thì ngôi vị Hoàng đế Đại Hạ chắc chắn thuộc về Phúc An Vương.
Chỉ tiếc là trên đời này không có chữ “nếu”.
Trong khu vực trọng yếu của Dược Vương các, Bạch Mi Ưng Hoàng đã chữa trị vết thương linh hồn của ông ta.
“Cháu trai, lần này, nếu không nhờ linh đan ngươi đưa, chắc bá phụ khó mà thoát được cái chết”, Bạch Mi Ưng Hoàng nói với Dược Linh Vũ.
“Bá phụ nói quá rồi, người cũng là vì cha ta nên mới gặp tai họa như vậy, nếu bá phụ có chuyện gì không may thì Linh Vũ thật đáng tội chết!”, Dược Linh Vũ đáp.
“Yên tâm đi, vết thương của bá phụ đã ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lấy cái mạng chó của Dương Ân. Chỉ cần loại bỏ hắn thì mọi chuyện sẽ nằm trong lòng bàn tay chúng ta”, Bạch Mi Ưng Hoàng lóe lên sát khí nói.
“Bá phụ đừng vội, bên cạnh Dương Ân có cao thủ bí ẩn bảo vệ, muốn giết hắn thì không dễ vậy đâu, phải có kế sách hoàn hảo mới được”, Dược Linh Vũ nói, ngừng một chốc gã lại nói: “Tống gia đã gửi tin đến, không lâu nữa, núi Nga Mi sẽ phái cường giả cảnh giới cấp Thiên khác đến, Dương Ân đắc ý không lâu nữa đâu, bây giờ cứ nhẫn nhịn hắn trước đã”.
“Không được, cứ tiếp tục đợi như thế ta sẽ điên mất, một vương giả nhỏ nhoi lại khiến ta mất hết mặt mũi, ta phải xé xác hắn!”, Bạch Mi Ưng Hoàng nóng nảy nói.
“Bá phụ đừng vội, người cùng ta đi xem vài thiên tài chiến đấu mà bọn ta đào tạo, không bao lâu nữa cả Vương thành đều nằm trong sự khống chế của chúng ta”, Dược Linh Vũ nói, sau đó dẫn Bạch Mi Ưng Hoàng đi về một hướng.
Không lâu sau, hai người đi qua một con đường bí mật, sau đó xuất hiện trong một tầng hầm rất lớn.
Tà khí ở đây cực kỳ nặng, từng tiếng gào thét chói tai vang lên không ngừng.
A!
Gừ!
Trong quảng trường này có rất nhiều người bị xích trên cột đá, ai cũng rất cường tráng, còn để trần thân trên, có vô số vết sẹo thấy mà sợ, vài người mặc áo choàng luyện dược sư đang cho họ uống đan được.
Sau khi mấy người này uống đan dược xong thì nhanh chóng biến thành thú dữ, sức mạnh tăng lên, vùng vẫy khỏi dây xích bộc phát ra sức lực vô cùng đáng kinh ngạc.