Những món ăn nhà làm này rất thơm ngon, đều là dược thiện vô cùng dinh dưỡng, mấy người bọn họ chén nhanh uống gọn toàn bộ bàn ăn.
Sau khi ăn xong, Đường Hiểu Hàm rất thức thời kéo Vạn Lam Hinh quay về sân nhà nàng ta.
Mặc dù Vạn Lam Hinh không muốn chút nào, nhưng cũng chỉ có thể đi theo cùng Đường Hiểu Hàm.
Lòng dạ của cô ta không thể thua trước Đường Hiểu Hàm, đối phương có thể bao dung cô ta, cô ta cũng không thể nhỏ nhen được, giữa hai người bọn họ thực sự cần phải trao đổi cặn kẽ một phen.
Dương Ân bị Trần Diệm giữ lại để tâm sư đêm khuya, hắn không có cách nào từ chối, ai bảo hắn đã tiến vào Đan viện nhà người ta, dù sao cũng phải nể mặt đối phương một chút.
Vì muốn tiến thêm một bước, Trần Diệm nói hết các kỹ xảo và kinh nghiệm luyện đan của mình cho Dương Ân nghe. Dương Ân mới chập chững nhập môn nhưng lại tiến bộ thần tốc, giờ hắn đã trở thành thiên dược sư, hắn trao đổi với Trần Diệm mà không hề có bất kỳ trở ngại nào cả, đôi bên đều có được thu hoạch cho riêng mình.
Trần Diệm thu hoạch được nhiều nhất, ông ấy luyện đan đã nhiều năm, rất nhiều kỹ xảo đều đang lẫn lộn, sau khi được Dương Ân đánh thức thì lập tức có cảm giác thông suốt sáng tỏ như mây tan trăng sáng, ông ấy không ngừng cảm thán rằng Dương Ân trở thành thiên dược sư đúng là không phải nhờ may mắn.
Dương Ân cũng có được thu hoạch nhỏ, thuật luyện đan của Trần Diệm không thể nào sánh bằng thuật luyện đan mà Tiểu Hắc đã truyền lại cho hắn. Nhưng bên ông ấy cũng có một vài kinh nghiệm cùng với việc hiểu biết thấu đáo về dược lý thông thường, cách phối hợp các loại dược liệu với nhau vô cùng đặc biệt, điều này cực kỳ hữu ích đối với việc lý giải dược tính của hắn.
Trong khi hai người không phát hiện, trăng đã lên cao, Trần Diệm cũng không tiện nói chuyện với Dương Ân đến hừng đông nên đành đích thân dẫn Dương Ân tới một gian phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Sau khi trở về phòng, Dương Ân tu luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”, đồng thời luyện hóa một tia kiếm khí đã hấp thu được từ trong tấm bia đá ở học viện.
Bốn chữ “Học viện Hoàng Gia” to đùng được viện trưởng đời đầu tiên lưu lại, những chữ này bị một loại kiếm khí in dấu lên. Loại kiếm khí này giống với dấu ấn Tử thần mà Chiến Vương Tử thần ở biên cương để lại. Đây là một loại ý chí truyền thừa, có được tia ý chí này, hắn sẽ có được dẫn dắt, ngưng tụ thành một loại ý chí nào đó, thậm chí là võ đạo.
Dương Ân đã có đạo Tử thần, còn cả quyền ý, kiếm khí trước mắt này tương đương với một tia kiếm ý, muốn ngưng tụ ra kiếm ý thuộc về chính mình từ trong đó hoàn toàn không dễ dàng.
Trong kỹ thuật chiến đấu mà Dương Ân tu luyện thì chỉ có “Mười hai kiếm đuổi gió” là thuộc về kiếm kỹ, hắn đã tu luyện nó đạt tới giai đoạn hoàn mỹ. Linh hồn trong Thần đình của hắn đang thiền định tu luyện “Mười hai kiếm đuổi gió” cũng đã bắt đầu toát ra một tia kiếm khí nhè nhẹ, không ngừng bám lên trên mười hai kiếm, dùng hết sức thôi thúc mười hai kiếm này tạo ra kiếm ý.
Những người khác có được kiếm khí này thì cũng chưa chắc đã có thể lĩnh hội được nó. Dương Ân thì khác, hắn có được đóa hoa Thần đình, đã hấp thu kiếm khí vào trong cánh hoa, đóa hoa Thần đình sở hữu năng lực rất thần kỳ, có thể in khắc những gì nó đã hấp thu, như thế vừa hay đã giúp cho Dương Ân không cần lo lắng về chuyện sẽ quên mất nó theo thời gian trôi đi.
Một tia kiếm khí dung nhập vào trong kiếm kỹ, nâng cao uy lực của kiếm kỹ trên diện rộng. Trong lần tu luyện này, Dương Ân từ từ nhận ra điểm khác thường của kiếm khí. Loại kiếm khí này là giai đoạn bắt đầu của việc ngưng tụ kiếm ý, nó giống như lúc ban đầu trước khi Dương Ân lĩnh ngộ quyền ý thì phải cọ sát luyện tập quyền cấp binh, cảm nhận được ra ý cảnh bên trong của quyền cấp binh có thể trở thành quyền ý.
Dương Ân có sự trợ giúp của “Ngự Hồn Tâm Kinh”, việc thiền định tu luyện của hắn làm ít được nhiều, đã tinh luyện dòng kiếm khí kia đến độ có thể sử dụng theo ý mình. Chỉ cần trải qua một khoảng thời gian sau khi tôi luyện là có thể không ngừng tăng cường kiếm khí, cuối cùng sẽ diễn hóa ra thành kiếm ý.
Có thể nói Dương Ân vô tình có được loại kiếm khí này đã gia tăng kiên cố thêm cho trụ cột tu luyện kiếm ý của hắn, giảm bớt thời gian hắn tu luyện kiếm khí. Lần này tới học viện Hoàng Gia quả nhiên không phải chuyến đi vô ích.
…
Ở một phía khác có một tòa biệt viện tinh xảo, là nơi thuộc về một mình công chúa Đường Hiểu Hàm.
Từ nhỏ đến lớn nàng ta gần như chỉ lui tới hai chỗ này, một là hoàng cung, hai chính là biệt viện này.
Trong viện có ba tỳ nữ, lúc nào cũng đi dọn dẹp mọi thứ ở nơi đây.
Đường Hiểu Hàm dẫn theo Vạn Lam Hinh đi vào trong viện, cũng không lập tức tự đi ngủ riêng. Đường Hiểu Hàm sai người lấy ngọn đèn dầu, lại lấy ra một ít đồ ăn vặt, hai người ở trong sân vừa ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.
Đường Hiểu Hàm cực kỳ hưng phấn, nàng ta lên tiếng khen ngợi Vạn Lam Hinh: “Lam Hinh tỷ tỷ, tỷ xinh thật đấy, chẳng trách Dương Ân ca lại thích ở bên cạnh tỷ như thế!”
Vạn Lam Hinh thấy Đường Hiểu Hàm mỉm cười dè dặt, nói: “Công chúa điện hạ, người muốn biết chuyện gì của Dương Ân thì cứ hỏi thẳng là được rồi, không cần phải khen ta như thế đâu!”
Đường Hiểu Hàm hơi lộ ra vẻ mặt đỏ bừng, cũng may trời rất tối, người khác cũng không nhìn rõ, nàng ta nhẹ giọng nói: "Làm gì có, người ta thật sự cảm thấy Lam Hinh tỷ xinh đẹp mà, không chỉ xinh đẹp lại còn rất mạnh mẽ. Mới trẻ tuổi như vậy đã được phong làm nữ tướng quân, tỷ thực sự là thần tượng của ta”.