Trong số văn võ bá quan có không ít người đứng ra ủng hộ công chúa Đường Hiểu Hàm thượng vị, nhưng cũng không đại biểu cho việc nàng ta thật sự có thể thuận lợi đăng cơ.
Vây cánh của Tống tướng và Thượng Lễ Hữu ở trong triều rất đông đảo, bọn họ làm sao có thể để cho một nữ hoàng mà mình không thể khống chế lên ngôi chứ?
Bọn họ ngay lập tức lấy tiền lệ Đại Hạ chưa từng có nữ hoàng ra nói, và buộc tội những người ủng hộ việc công chúa đăng cơ là đang hành động sai trái, các hoàng tử khác vẫn còn rất nhiều, làm gì tới lượt một công chúa lên ngôi.
“Chỉ có thể chọn hoàng tử lên ngôi, nếu như công chúa lên ngôi thì cựu thần ta thà rằng từ quan”, Tống tướng ngang ngạnh nói.
Thượng Lễ Hữu cũng nói: "Đúng vậy, công chúa cho dù có thông tuệ thì cuối cùng vẫn phải gả cho người khác, giang sơn Đại Hạ cuối cùng sẽ rơi vào tay của người khác. Theo lý mà nói thì phải để cho một vị hoàng tử lên ngôi, bằng không ta cũng từ quan".
Thấy hai quan văn có tiếng nói trong triều đều đang lấy chuyện từ quan ra áp bức, có một số người đã bắt đầu ủng hộ lời kêu gọi của hai người bọn họ, đều lấy chuyện từ quan ra để ép công chúa phải rút lui.
Đường Hiểu Hàm cả buổi vẫn chưa lên tiếng, đôi mắt bi thương vẫn còn ngấn lệ, nhưng đã ánh lên sự sắc bén mà trước nay chưa từng thấy. Nàng ta đang suy nghĩ có nên ngồi lên ngai vàng này hay không?
Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và những người khác không nói thêm gì nữa, lời nói của bọn họ rất có trọng lượng để nâng đỡ công chúa lên ngôi, nhưng họ biết rằng quyền điều khiển thực sự phải nằm trong tay của người thiếu niên đang bị thương nặng đằng kia.
Bạch Mi Ưng Hoàng đã bị đánh đuổi, thiếu niên này bây giờ đã trở thành cao thủ số một của Đại Hạ, hơn nữa hắn còn là một thiên dược sư, với địa vị của hắn lúc này muốn nâng đỡ công chúa thượng vị cũng không phải là khó.
Dương Ân lê tấm thân đầy máu đi về phía Đường Hiểu Hàm, trong tay nắm chặt kiếm Xích Tinh.
Mọi người đều nhường đường, nhìn Dương Ân với ánh mắt tràn đầy sự kính sợ.
Nếu cho hắn thêm vài năm nữa, không biết thiếu niên này sẽ còn đi được bao xa, nói không chừng hắn còn có thể trở thành một thế lực mới, có thể làm điên đảo cả giới siêu phàm.
Dương Ân đi đến trước mặt Đường Hiểu Hàm, sắc mặt của hắn vẫn còn tái nhợt, hắn lên tiếng hỏi: "Công chúa, người có bằng lòng làm nữ hoàng hay không?"
Đường Hiểu Hàm nhìn Dương Ân, trong lòng có hơi rối rắm, nàng ta rất thông minh, nàng ta biết Dương Ân muốn đẩy mình lên ngai vàng chắc chắn cũng không hề có tâm tư đơn giản, liệu nàng ta có nên đồng ý hay không?
"Nếu như người không muốn...", Dương Ân thấy Đường Hiểu Hàm không lên tiếng thì liền tính từ bỏ, bởi vì hắn không muốn ép nàng ta, điều này nói ra cũng quá tàn nhẫn đối với nàng ta rồi.
Một khi nàng ta lên nắm quyền thì cũng có nghĩa là mối quan hệ gia đình giữa nàng ta và các hoàng tử khác sẽ vĩnh viễn không còn nữa, nói không chừng còn có thể trở mặt thành thù.
Dương Ân còn chưa kịp nói xong, thì ánh mắt của Đường Hiểu Hàm đã trở nên kiên định, nàng ta đáp: "Ta phải làm nữ hoàng!"
Lời này văn võ bá quan đều có thể nghe thấy rõ ràng, đồng thời tất cả dường như còn mơ hồ cảm nhận được trên người Đường Hiểu Hàm xuất hiện một tia long khí, đây chính là khí thế của bậc đế vương.
Chỉ có người sở hữu long thể hoặc hậu duệ được lựa chọn mới có thể ngưng tụ ra khí thế đó, công chúa trong lúc vô tình thức tỉnh được một tia long khí, điều đó cũng đại biểu cho việc nàng ta là người có đủ tư cách để làm một bậc đế vương.
Một số quan viên đã vội vàng quỳ xuống thốt lên: "Bái kiến nữ hoàng bệ hạ".
Những quan viên này đều không thể chịu đựng nổi sự áp chế của long khí, cảm giác như long nhan đã thật sự xuất hiện ở trước mặt của bọn họ rồi, bọn họ muốn không quỳ cũng không được.
Những cựu thần như Ngô Tam Hào, Kiều Tam Gia và Hoa lão thái sư thì lại càng có thể cảm nhận được rõ ràng long khí của công chúa, họ đều cúi đầu khom người nói: "Bái kiến nữ hoàng bệ hạ".
Chỉ có Tống tướng và vây cánh của mình là không có động thái gì, bọn họ không công nhận Đường Hiểu Hàm, cho dù nàng ta có long khí thì bọn họ cũng không để vào trong mắt.
Dương Ân mỉm cười, khẽ khom người trước mặt Đường Hiểu Hàm nói: "Bái kiến nữ hoàng bệ hạ".
Ngay sau đó, hắn liền đứng thẳng lưng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, có người muốn từ quan, người thấy thế nào?"
Con ngươi của Tống tướng co rút lại, đang định nói gì đó thì Đường Hiểu Hàm đã uy nghiêm nói trước: "Chuẩn tấu!"
Nói xong, nàng ta liền xoay người trở lại điện Kim Loan, sải bước về phía ngai vàng.
Rất nhanh, thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng ta đã đi tới phía trước ngai vàng, nàng ta không chút do dự ngồi lên đó, khí thế trên người nàng ta bỗng nhiên biến đổi, long khí ngưng tụ càng lúc càng dày, cả người bộc phát long uy, nàng ta dõng dạc nói: "Ta là tân hoàng!"
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!", có không ít quan viên quỳ xuống đồng thanh hô vang.
Ngay cả những người không quỳ xuống cũng không khỏi phải cúi đầu, không dám nhìn tân hoàng, bởi vì áp lực mà vị tân hoàng này tạo ra quá lớn.
Bọn họ thật không hiểu nổi, tân hoàng chẳng qua chỉ có thực lực cấp tướng mà thôi, tại sao có thể tạo ra được một áp lực lớn đến như vậy?
Bọn họ không biết rằng trong khi Đường Hiểu Hàm được tiếp thêm sinh lực nhờ long khí, thì bên trong cơ thể Đường Hiểu Hàm dường như cũng có thêm một luồng năng lượng đang thức tỉnh, huyền khí lại không ngừng kích động, cảnh giới cũng không ngừng tăng lên.
Có lẽ nàng ta sinh ra đã có chân mệnh đế vương!
Với tư cách là vương gia khác họ quyền cao chức trọng, Ngô Tam Hào quỳ xuống nói: "Mười vạn đại quân của Ngô Tam Hào ta nguyện nghe theo lệnh của nữ hoàng!"
Vị này đã lặng lẽ bước vào cảnh giới Thiên Ngư, hơn nữa còn mang theo bên mình mười vạn hùng sư, ông ta đã lên tiếng ủng hộ tân hoàng, vậy thì còn có ai dám không theo?
Ngoài ông ta ra còn có Thiếu Ân hầu tước đang trấn giữ, ép tất cả không dám phản đối, cho dù là Tống tướng cũng không dám hé răng.
Thế là Đường Hiểu Hàm đã đăng cơ, trở thành tân hoàng của Đại Hạ, Đại Hạ bắt đầu bước vào một kỷ nguyên mới.
Nhưng Đường Hiểu Hàm cũng không thể nào đăng cơ dễ dàng như vậy, đại hoàng tử, nhị hoàng tử cùng với ngũ hoàng tử tất nhiên sẽ không cam tâm, tất cả đều phải xem nàng ta xử lý như thế nào.