Dương Kiệt nói với Dương Ân, đó là người đến từ Tiệt Thiên Giáo và Thánh Hỏa Giáo, bọn họ đều là người của tà giáp, không thể tùy tiện trêu chọc.
Dương Kiệt muốn kéo Dương Ân đi xa, nhưng Dương Ân lại không đi, hắn gặp được người quen ở đây, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn sững sờ.
Hoàng Phủ Minh Ngọc!
Công chúa của tộc Man di, không ngờ cô ta lại ở đây.
Bây giờ cô ta đã đột phá cảnh giới Địa Hải, đồng thời đạt tới cảnh giới Địa Hải trung cấp rồi, sức mạnh không hề tầm thường.
Cô ta đã trở nên xinh đẹp hơn trước, khuôn mặt có vẻ cương nghị, dáng người cao gầy được bao bọc bởi chiến y, để lộ ra khí phách của một nữ chiến binh, cô ta cầm một cây rìu chiến lấp lánh, quyết đoán ra tay, cực kỳ khí thế.
Nhưng tình huống hiện tại của bọn họ không ổn lắm, người của Thánh Hỏa Giáo ít, mà người của Tiệt Thiên Giáo lại nhiều. Nếu như bọn họ không lui về, chắc chắn chỉ có đường chết.
Phía Tiệt Thiên Giáo có một cô gái vẫn chưa ra tay, nàng ta che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt quyến rũ động lòng người, cực kỳ câu hồn đoạt phách. Cơ thể gợi cảm lại càng thêm hấp dẫn, lụa mỏng chỉ che đi bộ phận quan trọng, cánh tay, bả vai và đôi chân dài lộ ra, làn da bóng loáng như ngọc toát lên khí tức dịu dàng. Nàng ta đứng trên bia đá giống như nữ thần nhìn xuống khắp nơi, ai cũng không lọt vào mắt nàng ta.
Khi Dương Ân và Dương Kiệt xuất hiện, nàng ta liếc về phía hai người một cái nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
“Ân Thiên Vương chúng ta đi mau lên. Thánh nữ của Tiệt Thiên Giáo đang ở đây, chúng ta chắc chắn không có duyên với thứ đồ trên bia đá rồi”, Dương Kiệt kéo Dương Ân rồi nói.
Ai ngờ Dương Ân lại không nghe, hắn còn sải bước đi thẳng về phía trận chiến.
...
Trên chiến trường, Hoàng Phủ Minh Ngọc bộc phát Man kình tầng thứ ba, chiếc rìu liên tục tung ra những đòn tấn công mạnh nhất, hoàn toàn có thể chém bị thương cường giả cảnh giới Địa Hải cao cấp, nhưng đáng tiếc đối thủ của cô ta là một cường giả cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp nên những đòn tấn công vừa rồi chẳng có tác dụng gì với người ta.
“He he, huyết mạch của Man tộc mạnh, nhưng vẫn chưa đủ!”, người đàn ông lạnh lùng đang đối đầu với Hoàng Phủ Minh Ngọc chế nhạo, gã này gần 30 tuổi, tay cầm một cái liềm, ép Hoàng Phủ Minh Ngọc liên tục lui về phía sau.
Tên này cực kỳ kinh tởm, rõ ràng là chiếm thế thượng phong, nhưng lại không một chưởng giết luôn Hoàng Phủ Minh Ngọc, chỉ chém đứt từng mảnh chiến y của cô ta, để lộ ra làn da hồng hào, thậm chí trên những vị trí đó còn chảy ra từng vết máu tươi, khiến người khác phải giật mình khi nhìn thấy
Những người khác muốn giúp Hoàng Phủ Minh Ngọc nhưng lại bị người của Tiệt Thiên Giáo bao vây, có vài người bị giết ngay tại chỗ, có người thì chỉ mải lao ra khỏi vòng vây, đâu còn bận lòng để ý đến Hoàng Phủ Minh Ngọc nữa.
Trong đó có một thanh niên đạt đến cảnh giới bậc vương giả đỉnh cấp cực kỳ thích Hoàng Phủ Minh Ngọc, nhưng lúc này cũng không thể quan tâm được nhiều được.
“Minh Ngọc muội bảo trọng, nếu như muội chết, ta sẽ báo thù cho muội!”, người thanh niên nghiến răng nghiến lợi hét lên, liên tục đẩy lùi hai đệ tử của Tiệt Thiên Giáo, cố gắng phát huy tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây.
Thánh nữ Tiệt Thiên Giáo lại không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không ai biết đôi môi ngọc ngà của nàng ta ở dưới mạng che đang nở nụ cười giễu cợt: “Đúng là đàn ông!”
Hoàng Phủ Minh Ngọc nghe xong lời đó, sắc mặt trở nên tái nhợt. Mặc dù cô ta không hứng thú gì với vị sư huynh kia, nhưng khi đối phương theo đuổi, tên đó đều nói những lời đường mật, cảm động lòng người. Nếu không phải trái tim cô ta đã có chủ thì e rằng đã rơi vào cái bẫy lời ngon tiếng ngọt của hắn ta.
Khi Hoàng Phủ Minh Ngọc phân tâm thì bị đối phương chém vào cánh tay, đối phương tiếp tục lạnh lùng cười: “Mỹ nữ, hãy khuất phục ta đi, đi theo ta nương nhờ Tiệt Thiên Giáo, trở thành đạo lữ của ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
“Cũng không thèm xem lại bản thân ngươi đi. Hoàng Phủ Minh Ngọc ta dù có mù cũng không trở thành đạo lữ của ngươi.” Hoàng Phủ Minh Ngọc nói với vẻ mặt kiên định.
“Vậy thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc!”, người của Tiệt Thiên Giáo thâm trầm nói, rồi lại xông về phía Hoàng Phủ Minh Ngọc chém giết.
Lần này, Hoàng Phủ Minh Ngọc không còn đường lui, huyết mạch trong cơ thể không ngừng sôi trào, cô ta lẩm bẩm: “Ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Sau đó, huyết mạch của cô ta đạt đến mức tối đa, vóc dáng hơi cao lên, cả cơ thể tỏa ra kim khí giống như Man thần thái cổ hiện thân, pháp tướng đáng sợ đó theo uy lực trấn áp mạnh mẽ, đây chính là “Man lực phát kình” tầng thứ tư của Man tộc.
Huyết mạch trong Hoàng Phủ Minh Ngọc thức tỉnh đến mức này đã khiến người khác cực kỳ kinh ngạc rồi. Cô ta cầm rìu chiến giống như Man thần tái sinh, sức mạnh bộc phát ra chém đứt lưỡi liềm của đối phương, chém liên tục vào ngực đối thủ, tên Thiên Kiêu của Tiệt Thiên Giáo kia hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã ra đất. Man kình của Hoàng Phủ Minh Ngọc quá đáng sợ, đến gã còn không đỡ được, mạng sống của gã đang bị đe dọa!
Đám người Tiệt Thiên Giáo thấy Hoàng Phủ Minh Ngọc chuẩn bị giết tên kia thì lập tức có ba người cùng nhau xông lên. Sức mạnh khủng khiếp mà họ tung ra ra lấn áp Hoàng Phủ Minh Ngọc, cô ta cố gắng ngăn lại nhưng dù cho có thể cản lại từng đợt, cô ta vẫn phải chịu sự xung kích mạnh mẽ, Man lực tầng thứ tư của cô ta vừa mới thức tỉnh chưa được bao lâu, hoàn toàn không thể duy trì trong khoảng thời gian dài.
Ầm ầm đùng đoàng!
Dưới ba đợt tấn công dữ dội, sức phòng ngự của Hoàng Phủ Minh Ngọc bị phá vỡ, cơ thể bay đi như diều trong gió, máu tươi phun ra ngoài, cô ta tuyệt vọng nghĩ: “Cứ vậy mà kết thúc kiếp này thôi sao?”
Ngay khi cô ta nghĩ mình sẽ rơi xuống đất, một cánh tay mạnh mẽ ôm cô ta vào lòng, trong lòng cô ta sinh ra cảm giác an toàn chưa từng có, đồng thời ngửi được mùi hương quen thuộc.