Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các thế lực lớn đều tập hợp ở giới siêu phàm. Tất cả đều theo đuổi sức mạnh tối cao, trường sinh bất lão, chiếm đoạt các tài nguyên tu luyện, tàn khốc hơn cả giới phàm tục.

Nếu như không có thế lực để dựa vào, không đủ sức mạnh để chống đỡ, khó có thể tồn tại trong giới siêu phàm.

Mộng Băng Tuyết đề nghị Dương Ân nhanh chóng tiến tới giới siêu phàm vì chỉ có ở đó mới có thể tranh giành được nhiều tài nguyên giúp trở nên mạnh mẽ hơn. Thêm nữa, cô ta tin rằng dựa vào thiên phú của Dương Ân, chỉ cần ở giới siêu phàm mười năm, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội tiến đến cảnh giới Long Biến, trở thành cường giả cảnh giới Long Biến trẻ nhất.

Đồng thời, Mộng Băng Tuyết còn cho Dương Ân biết, người của giới phàm tục muốn đến giới siêu phàm thì không hề dễ dàng, giữa hai giới có người hộ giới. Người hộ giới là người đến từ nhiều thế lực lớn khác nhau là những cường giả tu luyện riêng lẻ. Từ giới phàm tục đến giới siêu phàm mà không dùng đến trận pháp thì chắc chắn phải đi qua đường giới kết, đường giới kết có rất nhiều nguy hiểm, chỉ có đạt tới cảnh giới Thiên Ngư thì mới có thể đi qua. Nhưng không phải ai cũng đi qua được, vẫn còn một nửa số người muốn đi qua nhưng lại bị mắc kẹt trong đó, thế nên muốn vượt qua giới kết để đi vào siêu phàm cũng không phải dễ dàng.


Dương Ân ghi nhớ những chuyện này, trong lòng nảy sinh khao khát đối với giới siêu phàm.

Trước đây, hắn và Khỉ Gầy còn nghĩ mình thành lập một bang phái sánh ngang với bất kỳ thế lực nào của giới siêu phàm, nhưng hiện giờ, xem ra hắn hơi ngây thơ rồi.

Đêm dần khuya, trăng sao lại càng sáng, Dương Ân và Mộng Băng Tuyết đều có chút say.

Ánh mắt Mộng Băng Tuyết nhìn Dương Ân ngày càng mơ màng, khoảng cách của hai người cũng ngày càng gần. Trong người Dương Ân như có ngọn lửa táo bạo, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.

Đột nhiên Mộng Băng Tuyết đẩy Dương Ân ngã xuống thảm cỏ, hắn lại giống như con cừu non chịu tội, không hề có sức phản kháng, nhìn Mộng Băng Tuyết rồi nói: “Nàng muốn làm gì?”

“Ta muốn huynh!”, Mộng Băng Tuyết say nên mặt đỏ bừng, sau khi đáp lại, cô ta cúi người hôn lên đôi môi dày của Dương Ân. Mùi thơm của cơ thể đối phương chui vào mũi Dương Ân, kích thích huyết mạch sôi trào trong hắn, trong lòng hắn thảng thốt: “Ta không phải người tùy tiện!”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, tay áo bào bay lên, âm thanh nguyên thủy dễ chịu lặng lẽ vang lên.

Mặt trăng bị che phủ bởi đám mây đen như thể không muốn nhìn thấy vài cảnh tượng xấu hổ, những ngôi sao cũng lấp lánh. Chúng tỏa ra ánh sáng rực rỡ ấm áp, thêm màu sắc quyến rũ cho đêm đen, có những con côn trùng khẽ kêu, dường như đang vui sướng hát ca...

Thật là một đêm tuyệt vời!

...

Màn đêm nhanh chóng trôi qua, phía Đông dần trắng xóa.

Khi Dương Ân tỉnh dậy, người bên cạnh đã lặng lẽ rời đi, chỉ lưu lại hương thơm lâu dài, khiến hắn không thể nào quên.

Ngày hôm đó, Dương Ân không hấp thụ tử khí đông lai tràn tới mà chỉ ngây người nhìn về một phía, đến tận trưa mới trở lại bình thường.

“Sau này ta chắc chắn sẽ đến núi Côn Lôn, cùng nàng thưởng trăng một lần nữa!”, Dương Ân tự nói với ánh mắt vô cùng kiên định.

Trước đây, Mộng Băng Tuyết ngây ngô đi theo hắn, đã để lại một dấu vết quan trọng trong lòng hắn. Không nói đến việc so sánh với Tử Hàm, nhưng cô ta có thể sánh với Vạn Lam Hinh, nhất là sau đêm qua, vị trí của cô ta trong lòng hắn còn vượt qua Vạn Lam Hinh, hắn chắc chắn phải có trách nhiệm và chịu trách nhiệm đến cùng, dù hắn là bên bị ép buộc thì cũng nên làm như vậy.

Dương Ân chỉnh đốn lại tâm trạng, lại chạy đến chiến trường hôm qua, lấy đi nhẫn Càn Khôn từ tay người chết.

Nhẫn Càn Khôn rất hiếm trong giới phàm tục, nhưng lại là linh bảo phổ biến trong giới siêu phàm, rất tiện lợi trong việc mang theo đồ vật.

Sau khi Dương Ân lấy được những chiếc nhẫn Càn Khôn này là lập tức kiểm tra từng cái một.

Chúng bị ngăn cách bởi sức mạnh cấm chế. Dù cho chủ nhân của chúng đã chết thì vẫn có sức mạnh ngăn chặn. Người bình thường chưa chắc đã lấy được những thứ bên trong. Điều này không là gì với Dương Ân, hắn dùng lực linh hồn mạnh mẽ tấn công sức mạnh cấm chế của chúng, rồi mở chúng ra.

Sau khi nhìn thấy những thứ đồ bên trong, vẻ mặt của Dương Ân trở nên cực kỳ mừng rỡ trong nháy mắt, hắn tự lẩm bẩm: “Những thứ mà đám người giới siêu phàm cất giữ quả nhiên không bình thường!”

Hắn nhìn sơ qua một chút, trong nhẫn Càn Khôn của những đệ tử Tử Tiêu các kia có không ít huyền linh thạch, hơn nữa chất lượng chí ít đều là trung phẩm, thậm chí còn có thượng phẩm, còn có vài bảo bối như linh đan diệu dược và binh khí.

Những đồ tốt trong nhẫn Càn Khôn của Hà Chấn và Cát Đường Bình còn nhiều hơn, Dương Ân liếc thoáng qua đã nhìn thấy mấy ngàn viên huyền linh thạch, trong đó có không ít linh đan diệu dược, thậm chí còn có kỹ thuật chiến đấu, bí tịch tu luyện, đều là những thứ có thể gây ra tinh phong huyết vũ trong giới phàm tục.


“Tiểu Ân tử, ngươi tạm thời không dùng những thảo dược ở đây, thế thì đưa chúng cho ta đi, ta sẽ giữ giúp ngươi!”, Tiểu Hắc không biết chui ra từ nơi nào.


“Tiểu Hắc làm chó mà cũng tốt bụng ghê. Thảo dược mà ngươi lấy từ Dược Vương các thì không chia sẻ với ta, bây giờ còn muốn cướp của ta, ngươi có biết xấu hổ không vậy?”, Dương Ân phản bác.


“Ngươi không thể nói vậy, nếu ta không thay ngươi tìm được hồn tuyền thì cô nàng Mộng Băng Tuyết kia có thể tốt lên được không? Nếu cô ta không hồi phục lại có thể cứu được ngươi sao? Tiểu Ân tử, làm người phải biết tri ân!”


“Tất nhiên là phải biết tri ân, khi nào về ta sẽ tìm cho ngươi một con chó cái xinh đẹp để hầu hạ ngươi, bây giờ chúng ta về nhà trước đã, ta sợ cha mẹ ta lo lắng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK