“Hòn đá này là tinh thạch hắc huyền, là vật liệu cấp Thiên, tác dụng lớn nhất là có thể dùng để thăng cấp việc cắn nuốt hắc huyền khí, cũng có thể chế tạo binh khí chiến đấu cấp Thiên”, Tiểu Hắc mở thần niệm ra nói.
“Tiểu tổ tông thích thì cứ lấy đi”, Hắc Ba Luân hào phóng nói.
Nếu là linh yêu khác thì nó chắc chắn sẽ liều mạng với đối phương, chỉ có Tiểu Hắc mới có thể khiến nó sẵn sàng đưa vật liệu cao cấp này.
Tiểu Hắc khẽ gật đầu, bỏ tinh thạch huyền khí này vào không gian Càn Khôn, cất giữ phòng trường hợp khẩn cấp.
Hắc Ba Luân bảo các linh yêu khác đưa lên vài linh dược, linh tuyền để tiếp đãi Dương Ân và Tiểu Hắc.
Sau khi ngồi xuống, Dương Ân đi thẳng vào vấn đề chính: “Lúc nãy ngươi nói sắp phải chuyển đi khỏi nơi này là sao?”
“Nơi này sắp trở thành địa bàn của Tử Thần Cốc, không chuyển đi thì còn cách nào khác nữa”, Hắc Ba Luân khẽ thở dài nói.
“Ngươi biết Tử Thần Cốc? Mau nói ta nghe xem”, Dương Ân mừng rỡ nói.
Tử Thần Cốc chính là nơi hắn muốn đến trong chuyến đi này, trên bản đồ đã chỉ rõ địa điểm, giờ bỗng nghe Hắc Ba Luân nói tên nơi này, hắn không thể che giấu được sự vui mừng.
Tử Thần Cốc là nơi chiến hoàng Tử thần lấy được dấu ấn Tử thần, chuyến đi này của Dương Ân không phải là vì con đường Tử thần mà là nhằm vào huyền tinh khí, hắn từng cảm ứng được từ bản đồ, không chừng có thể tìm được huyền tinh khí trong này.
Hắc Ba Luân nói hết những gì nó biết cho Dương Ân.
Tử Thần Cốc là nơi đã tồn tại rất lâu rồi, tương truyền nơi đó từng xảy ra một trận chiến khốc liệt, có con người, có tộc linh yêu, cũng có vài chủng tộc khác. Trận chiến đó đã cướp đi rất nhiều sinh mạng, nơi đó bị ảnh hưởng của trận chiến tàn phá, tạo thành một khe núi tử thần, từng chôn vùi vô số thi thể, tử khí độc rải rác xung quanh. Dù là người hay yêu đến gần nơi đó đều chỉ có đường chết, nó được cho là khu vực cấm của dãy núi Lang Yên.
Vốn dĩ phạm vi của Tử Thần Cốc không hề nhỏ, tử khí độc đều tập trung giữa khe núi, sẽ không dễ dàng tản ra ngoài. Nhưng mấy năm gần đây, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì mà tử khí độc bắt đầu tràn ra ngoài. Mặc dù tốc độ phân tán không nhanh nhưng qua thời gian dài, cả một khu vực rộng đã bị nó nuốt gọn, rất nhiều linh yêu chết dưới tử khí độc này, linh yêu ở gần đó đều phải di dời địa bàn để tránh bị tử khí độc nuốt trọn.
Địa bàn của tộc sói đen vốn dĩ cũng không phải ở chỗ này mà ở nơi sâu một chút, nhưng chính vì tử khí độc bao trùm buộc chúng phải di dời đến đây. Hắc Ba Luân thấy thế vẫn chưa an toàn lắm, sợ là cả đàn vẫn phải tiếp tục di dời mới ổn, sớm muộn gì tử khí độc cũng sẽ tràn đến bên này.
Dương Ân đã hiểu rõ tình hình, số lượng tử khí độc trong Tử Thần Cốc đang tăng lên, thế nên chúng đang khuếch tán. Hắn vội nói: “Xem ra ta phải mau chóng đến đó thăm dò điều tra rồi”.
Hắn đang nghĩ, không chừng huyền tinh khí đang tác quái nên mới gây ra sự phân tán của tử khí độc.
Huyền tinh khí trong thế gian là do tinh hoa của các loại sức mạnh hiếm thấy ngưng tụ thành, có sức mạnh độc nhất. Tình trạng hiện giờ trong Tử Thần Cốc rất giống hiện tượng do huyền tinh khí gây ra.
“Dương thiếu đừng manh động, đến đó là chết đấy”, Hắc Ba Luân nói.
“Không sao, chúng ta đi thôi!”, Dương Ân nói đi là đi, khi hắn vừa bước đến cửa động phủ thì dừng lại nói: “Hắc Ba Luân, ngươi muốn có thiên yêu đan không?”
Thiên yêu là đan dược có thể giúp Thiên yêu thăng cấp, Hắc Ba Luân có thể không cần sao?
Nó nuốt nước bọt nói: “Dương thiếu có thể luyện chế sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi có đủ dược liệu và yêu hạch!”, Dương Ân nói rồi dẫn Khỉ Gầy tiếp tục đi ra ngoài.
Hắc Ba Luân mau đuổi theo nói: “Dương thiếu đợi đã, để ta tiễn mọi người một đoạn nhé”.
Đạt đến cảnh giới Thiên yêu rồi mà muốn tiếp tục thăng cấp thì quá trình sẽ càng khó, số lượng Thiên yêu trong cả dãy núi Lang Yên này cực kỳ hiếm, nếu có thể tăng thêm một cấp nữa thì ý nghĩa khác hoàn toàn.
Hắc Ba Luân muốn ôm chặt đùi Dương Ân trước nên nó bỏ kiêu ngạo xuống tiễn Dương Ân một đường.
Dương Ân cũng không để ý nhiều, hắn ngồi lên lưng Hắc Ba Luân để nó dẫn hắn và Tiểu Hắc đi vào Tử Thần Cốc.
Khỉ Gầy, rùa vân bạc và hổ Hỏa Vân đi theo phía sau.
Hắc Ba Luân cố ý đi chậm mà Khỉ Gầy, rùa vân bạc và hổ Hỏa Vân miễn cưỡng mới đuổi theo kịp. Khoảng nửa ngày sau họ đã đến trước sơn cốc đầy tử khí độc.
Hắc Ba Luân dừng lại ở phía đằng xa, nhìn sơn cốc xơ xác phía trước nói: “Dương thiếu, nơi đó là Tử Thần Cốc, ngài nhìn xung quanh xem, không có thứ gì có thể sống cả”.
Dương Ân, Khỉ Gầy nhìn một vùng u ám, chỉ có núi non trơ trọi, ngay cả một ngọn cỏ dại cũng không sống nổi, phía trước còn có thể thoáng thấy không ít bộ xương trắng dày đặc, quả nhiên Tử Thần Cốc là danh bất hư truyền.
Khỉ Gầy hít khí lạnh nói: “Nơi này u ám quá, tất cả mọi thứ đều chứa đầy tử khí độc, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Chợt Hỏa Nhãn Kim Tinh mở ra, sau đó hắn ta nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.