Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên Dương Ân, bọn họ muốn xem tên dân đen Đại Hạ này cứ bị đánh chết như vậy.
Đương nhiên Dương Ân biết mình không thể phòng thủ nên cũng không thèm quan tâm chút nào.
Tất cả sức mạnh đều tập trung phòng ngự, rất nhiều huyệt khiếu tỏa ra ánh sáng, bốn đường kinh mạch thần kỳ làm liên kết, nối liền uy lực của những huyệt khiếu này.
Huyệt khiếu mạnh mẽ, hội tụ lại thành giáp sắt bảo vệ, đây chính là dấu hiệu của một tướng lĩnh, nhưng Dương Ân rõ ràng vẫn là một chiến sĩ, lại tạo ra được giáp sắt, phải nói rằng việc rèn luyện cực hạn của Tiểu Hắc dành cho mình đã đạt được hiệu quả rõ rệt.
Khi Dương Ân tạo xong giáp sắt, những đòn tấn công cũng nhằm vào người hắn, tiếng nổ ầm của huyền khí vang lên không dứt.
Nhiều tên Man Nhân vui mừng khôn xiết, bọn họ đều cảm thấy Dương Ân nhất định sẽ chết.
Hoàng Phủ Minh Ngọc thất thanh kêu lên: “Đừng giết chết hắn chứ, ta đã nói phải bắt sống hắn!”
Tám tên tướng Man cực kỳ oan ức, bọn chúng cũng muốn bắt sống chứ. Nhưng nếu không dùng vài thủ đoạn tất sát, thì đối phương sẽ giết công chúa mất.
So với sự an toàn của công chúa, chắc chắn bọn chúng biết giữa việc bắt sống Dương Ân và giết chết Dương Ân cái nào quan trọng hơn.
Thế nhưng, khi bọn chúng dừng tấn công, Dương Ân hoàn hảo không bị thương chút nào đứng yên trên mặt đất, nhẹ xoay cổ rồi cười nhạo: “Đòn tấn công của các người yếu thật đấy!”
Tám tên tướng Man ngạc nhiên, chuẩn bị tấn công một lần nữa, nhưng Dương Ân đã ra tay trước, Tam Long Thương hai lưỡi trong tay hắn quét một đòn tấn công dữ dội, hoàn toàn nhấn chìm bọn chúng.
Tam Long Thương hai lưỡi càng đánh càng thuận lợi, uy lực mà Bão Vũ Thương quyết thể hiện ra cũng không kém gì kỹ năng tướng.
Tám tên tướng Man hoặc chết hoặc bị thương, không một ai có thể chặn được đòn tấn công của Dương Ân.
Dương Ân lại một lần nữa chém giết hết tốc lực, đôi mắt dán chặt vào Hoàng Phủ Minh Ngọc, dường như trong mắt hắn, cô ta đã trở thành một người đã chết vậy.
Sau khi Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Ân, trong lòng cô ta liền dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô ta thầm nghĩ: “Tên Đại Hạ này thật khí phách!”
Thứ mà phái nữ tộc Man di sùng bái nhất chính là sức mạnh, những dũng sĩ mạnh nhất, dù tướng mạo có ra sao cũng có thể có được vợ yêu như hoa như ngọc.
Sức chiến đấu mà Dương Ân thể hiện ra trước mặt có thể so sánh với dũng sĩ trẻ tuổi mạnh nhất của tộc Man di. Hắn vẫn còn trẻ như vậy, dù là người của phe cánh đối địch, nhưng vẫn khiến Hoàng Phủ Minh Ngọc động lòng.
“Nhất định phải ngăn hắn lại, không được cho hắn lại gần công chúa!”
“Mọi người hãy bảo vệ công chúa chạy trước đi, sức mạnh của tên dân đen Đại Hạ này rất khủng khiếp, không dễ đối phó đâu!”
...
Quân Man di vừa phải đối phó với đám lang yêu tập kích, vừa không có cách nào giết chết được Dương Ân, nên đã rơi vào tình thế hoảng loạn.
Lực cản mà Dương Ân phải đối mặt ngày càng lớn, nhưng hắn đã không còn đường lui nữa, phải giết chết đến tên cuối cùng. Hắn đá bay một tên Man Nhân cùng thú cưỡi của gã, rồi hét to: “Ai cản ta đều phải chết!”
Mũi thương của Dương Ân liên tục đâm tới, máu me túa ra, tiếng gào thét không dứt.
Hắn cũng phải nhận không ít đòn tấn công, nhưng lớp giáp sắt bảo vệ trên người hắn không hề bị phá vỡ.
Bởi vì hắn đã kết hợp với lực bảo vệ của giáp Kim tằm, nên sức mạnh phòng ngự không còn chỗ nào để chê.
Dương Ân tăng thêm sức lực, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng xông lên từ dưới chân, sát khí càng ngày càng mạnh, đạo hoa tử vong trong huyệt Thần Đình của hắn lại lặng lẽ lớn mạnh.
Những người xung quanh Hoàng Phủ Minh Ngọc thuyết phục cô ta rời đi trước, nhưng Hoàng Phủ Minh Ngọc lại nói: “Bổn công chúa không tin các ngươi nhiều người như vậy mà không thể ngăn được hắn, bổn công chúa phải tận mắt trông thấy hắn bị bắt sống!”
Lúc này, Hô Diên Đại An cưỡi trên con ngựa móng vàng của gã, hét lên: “Các ngươi lui ra, để ta giải quyết hắn!”
Hô Diên Đại An chỉ bị thương ở vai, mấy vết thương này không nghiêm trọng, bôi thuốc rồi băng bó là gần như có thể quay trở lại chiến đấu.
Hô Diên Đại An thích Hoàng Phủ Minh Ngọc, tất nhiên muốn thể hiện thật tốt trước mặt cô ta.
“Vương tử Đại An, ngươi có thể hạ được hắn thì ta sẽ ghi công đầu cho ngươi!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn Hô Diên Đại An nói.
“Ha ha, hạ tên tiểu tử này dễ như trở bàn tay!”, Hô Diên Đại An cười một tràng điên cuồng, sau đó cưỡi con ngựa móng vàng xông về phía Dương Ân, đám Man Nhân ở hai bên vội vàng nhường đường cho hắn.
Ngựa móng vàng là giống ngựa lai giữa ngựa Ô Kim và ngựa Hãn Huyết, sức ngựa cực kỳ mạnh mẽ, thuộc cảnh giới yêu tướng, vó vàng tung bay, chạy nhanh như gió, chở theo Hô Diên Đại An nhanh chóng xuất hiện trước mặt Dương Ân. Hô Diên Đại An cầm kích Phương Thiên đánh vào đầu Dương Ân.
Hô Diên Đại An đã đạt đến giai đoạn thứ hai của “Man lực cương kình”, sức mạnh của từng chiêu thức không thua kém gì A Nhược Lạp mà Dương Ân đã từng giết, tạo nên áp lực không nhỏ cho Dương Ân.
Cũng may, Dương Ân của hiện tại không phải là Dương Ân của mấy ngày trước, dù có cứng rắn chống đỡ thì hắn cũng không bị mất ưu thế.
Hắn cầm Tam Long Thương hai lưỡi va chạm với kích Phương Thiên của Hô Diên Đại An, hai chiến binh đối đầu với nhau, vậy mà kích Phương Thiên của Hô Diên Đại An lại bị đánh rơi xuống đất.
“Gì thế!”, trong nháy mắt Hô Diên Đại An sửng sốt, dù thế nào kích Phương Thiên của gã cũng là binh khí cấp tướng thượng đẳng, vậy mà lại bị đánh gãy như thế này, có thể thấy binh khí của đối phương ít nhất cũng là cấp vương giả.
Dương Ân nhằm vào lúc Hô Diên Đại An đang ngây người, Tam Long Thương hai lưỡi đâm thẳng vào cổ họng của gã.
Hô Diên Đại An không hổ là một trong những thiên tài của tộc Man di, gã ngồi trên lưng ngựa ngả người về phía sau, tránh được chiêu này của Dương Ân.