“Ha ha, cô nhóc đừng thông minh thế chứ, cái này không tốt đâu!”, ông lão cười nói rồi lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Đường Hiểu Hàm há hốc mồm khi nhìn thấy ông lão bỗng nhiên biến mất, hiển nhiên là không ngờ được đối phương nói đi là đi luôn.
Dương Ân thở dài nói: “Trong học viện Hoàng gia cũng có cao thủ à”.
Hắn cứ nghĩ người mạnh nhất học viện Hoàng gia là viện trưởng Võ viện hiện tại mà thôi. Đối phương là người đứng trong top mười bậc vương giả, nhưng giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp học viện Hoàng gia rồi. Chỉ riêng kiếm khí mà tấm bia đá để lại và ông lão thâm sâu khó lường này cũng đủ để chắc chắn học viện Hoàng gia mới là chỗ dựa quan trọng nhất.
Sau đó hắn không kéo dài thời gian nữa, đi thẳng vào trong học viện Hoàng gia.
Ba người đi lên một trăm bậc thang, hai bên trái phải đều có cỏ lạ hoa thơm, không khí cực kỳ trong lành, thỉnh thoảng có chim chóc bay ngang qua, là một thánh địa tu luyện.
Chẳng mấy chốc, họ đã đi đến bậc thang cao nhất, nhìn phía trước thì thấy có rất nhiều lầu gác được xây dựng trên những đồi núi xung quanh đó, bên dưới là một thung lũng cực lớn có thể chứa được một ngàn người.
Thung lũng này chính là trung tâm luyện võ của học viện, được chia thành nhiều khu, có sân đấu võ, có nơi luyện thể, cũng có nơi luyện kỹ thuật. Ở đó còn có vài thiếu niên đang ra sức tu luyện, mồ hôi tuôn ra như tắm, cũng có những người hướng dẫn đang chỉ dạy bọn họ.
Đa số những người trong sân đều là đệ tử của Võ viện, đệ tử của Văn viện đang học trong lầu gác khác, có vài người của Đan viện và Khí viện cũng đang tu luyện ở đây, đa số đều ở phòng luyện đan và phòng luyện khí.
Nhìn các thiếu niên đang tu luyện rất ở đây, Dương Ân chợt dâng lên cảm giác bùi ngùi. Hắn vẫn chưa tròn mười tám tuổi, là độ tuổi đang cần cố gắng tu luyện như bọn họ, nhưng những gì đã trải qua đã giúp hắn bước lên đỉnh cao sớm hơn họ. Hắn cảm thấy đây không phải là thành công mà tự hắn giành được mà chỉ là mình may mắn gặp được Tiểu Hắc. Nếu không có Tiểu Hắc thì có lẽ hắn đã chết trong ngục rồi.
Khoảng thời gian này, Tiểu Hắc luôn trong trạng thái ngủ, nó hấp thụ thiên lôi do Dương Ân dẫn đến, đang thử giải phóng sức mạnh ở cấp bậc cao hơn.
Chỉ cần nó ở bên cạnh thì Dương Ân cảm thấy rất kiên định. Nếu một ngày nào đó nó ngủ không tỉnh giống lần trước thì hắn mới lo lắng.
Sau khi đến đây, Đường Hiểu Hàm trở thành người dẫn đường, nàng ta dẫn Dương Ân và Vạn Lam Hinh đến Đan viện.
Ba người tìm phó viện trưởng Trần Diệm để ông ấy có thể tiến cử gia nhập vào học viện Hoàng gia.
Đường Hiểu Hàm dẫn đường, thỉnh thoảng gặp vài thiếu niên, thiếu nữ, họ đều rất nhiệt tình chào nàng ta, cũng không quá khiêm nhường cung kính. Họ chỉ xem Đường Hiểu Hàm như sư muội của mình, không quá câu nệ thân phận công chúa này.
Những thiếu niên, thiếu nữ đó cũng tỏ ra hiếu kì khi nhìn thấy hai người khá lạ mặt là Dương Ân và Vạn Lam Hinh.
Không lâu sau, ba người đi vào một lầu gác, nơi này chính là Đan viện, trước sân có rất nhiều lò khá lớn, những cái lò này đã rất cũ rồi, tỏa ra hơi thở cổ xưa mạnh mẽ.
Cái lò này không tầm thường.
Dương Ân tiếp xúc với kỹ thuật luyện đan không lâu, nhưng trong kỹ thuật luyện đan mà Tiểu Hắc truyền cho hắn hiển nhiên cũng có kiến thức liên quan đến lò. Lò là vật do luyện khí sư tạo ra, luyện khí sư không cùng cấp bậc thì có thể tạo ra những cái lò khác nhau. Cái lò tàn tạ trước mặt này hẳn là do thiên khí sư tạo ra, nếu không không trải qua sự bào mòn của lịch sử thì không thể lộ ra hơi thở siêu phàm này được.
Trước cái lò này có mấy sợi dây xích cấp Vương buộc nó vào giữa đề phòng trường hợp bị trộm.
“Lò tốt!”, Dương Ân có thể ngửi được mùi thuốc thoang thoảng từ lò, hắn không khỏi cất tiếng khen ngợi.
Có thể luyện ra thiên đỉnh như vậy có thể thấy lò này cũng từng có lịch sử rất huy hoàng.
“Thiên đỉnh này không phải của học viện mà là do Viện trưởng đầu tiên của học viện vô tình có được nên đặt nó ở đây làm vật biểu tượng của Đan viện, khích lệ các đệ tử sớm ngày có thể trở thành thiên dược sư”, Đường Hiểu Hàm ở bên cạnh nói.
“Thế trong học viện có thiên dược sư không?”, Dương Ân hỏi.
“Đương nhiên là không, nếu có thì còn có thể để Dược Vương các lộng hành như vậy được à”, Đường Hiểu Hàm nói.
“Đạt đến cấp bậc thiên dược sư khó thế à?”, Dương Ân không cho là đúng mà hỏi.
“Ngươi nghĩ ai cũng biến thái giống ngươi à”, Đường Hiểu Hàm bĩu môi nói.
Lần này Vạn Lam Hinh gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý với lời của Đường Hiểu Hàm.
Dương Ân cảm thấy hơi cạn lời, hắn nào có biến thái chứ!
Đường Hiểu Hàm lè lưỡi với Dương Ân lộ ra vẻ nghịch ngợm và đáng yêu, sải bước đến nơi ở của Trần Diệm.
Dương Ân và Vạn Lam Hinh đi theo phía sau.
Không lâu sau, họ đã đến trước một sân vườn thanh tịnh và đẹp đẽ, xung quanh viện có hộ vệ canh gác, không cho phép người không phận sự vào trong.
Hộ vệ nhìn thấy mấy người Dương Ân bèn cảnh giác, nghiêm nghị nhìn ba người.
Đường Hiểu Hàm nói: “Ta là Đường Hiểu Hàm, ta muốn gặp phó viện trưởng Trần Diệm”.
Hộ vệ có thể nhận ra công chúa bèn vội vàng đáp: “Công chúa đợi một chút, ta đi báo lại với Phó viện trưởng đại nhân”.
Không đợi hắn ta đi báo lại thì Trần Diệm đã bước từ bên trong ra: “Chào mừng công chúa, chào mừng Thiên sư Hầu tước đến, xin thất lễ vì đã không thể đón từ xa”.