Tên tướng Man quăng cây giáo, lợi dụng bàn tay rảnh rỗi còn lại vỗ một cái nhắm vào đầu Dương Ân, lòng bàn tay hàm chứa sức mạnh khủng khiếp như xé toạc bầu không khí, lao thẳng về phía Dương Ân.
Dương Ân phản ứng nhanh, một đấm hướng lên trên, đánh trúng vào vị trí vừa nãy, huyền khí ngưng tụ thành thốn kình, càng lúc càng kịch liệt.
Dương Ân nắm được điểm yếu của tên tướng Man chính là tốc độ phản ứng chậm chạp, liên tiếp tung ra tám cú đấm, tám quyền thốn kình lần lượt lao vào cùng một vị trí, đấm vào người tướng Man đến bật ra máu.
Dương Ân bị tên tướng Man vỗ mạnh vào vai, cơ thể bắt đầu nghiêng ngả, bả vai chảy máu, toàn bộ cánh tay tê dại.
“Thủ đoạn cũng nhiều thật đấy, đối mặt với thực lực tuyệt đối trước mắt, tên tiểu tử nhà ngươi vẫn không chịu nổi một đòn đánh đâu!”, tên tướng Man hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người, sau khi gầm lên một tiếng, hắn ta lấy ra toàn bộ sức mạnh, một luồng sáng vô cùng chói lọi tỏa ra từ cây giáo, xuất ra một đòn tấn công vô cùng hiểm hóc nhắm vào Dương Ân.
Địa Long Toàn Địa.
Tên tướng Man vừa giáng đòn này xuống đất, tiếng nổ phát ra liên tiếp, giống như thể có một con rồng đất đang cuộn mình đâm vào mặt đất, sức lực hùng mạnh kia khiến đất rung núi lở.
Dương Ân ý thức được tên tướng Man trung cấp này đang dốc hết toàn lực, nên cũng không dám nương tay, hắn rút ra cây đinh ba ở sau lưng, cắm mạnh xuống đất, cưỡng chế ngăn không cho con rồng đất va đập tàn phá bừa bãi, hắn cũng bị sức mạnh đó liên tiếp đẩy lùi về phía sau.
Lúc này, hắn mới ý thức được ưu thế của sức mạnh tộc Man di ở chỗ nào.
Sức mạnh của tộc Man di bá chủ thiên hạ.
Đây là một sự thật được rất nhiều chủng tộc thừa nhận, cho dù người của tộc Man di trước mắt không có được đầy đủ sức mạnh huyết mạch như tổ tiên, nhưng vẫn có thể phát huy ra sức mạnh không hề yếu thế.
Tên tướng Man công kích càng lúc càng điên cuồng, hắn thật sự đã mất kiểm soát, nhất định muốn thiên kiều nộ sát Đại Hạ này.
Dương Ân nhấc cây đinh ba, xuất chiêu Bão Vũ Thương quyết, cảm giác như hòa làm một với cây đinh ba lại xuất hiện một lần nữa, uy lực của Bão Vũ Thương quyết đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, ngăn cản toàn bộ sức mạnh của tên tướng Man, đồng thời còn đâm trúng tên tướng Man hai nhát, cây đinh ba tưởng chừng như dễ bị nghiền nát này không ngờ lại phát ra uy lực mạnh mẽ đến như vậy, khiến cho đòn phòng thủ của tên tướng Man bị xé toạc như một tờ giấy.
“Đây là loại binh khí gì thế này!”, tên tướng Man biến sắc, liên tiếp lùi về sau hét lên.
Dương Ân càng đấu càng hăng, hắn ý thức được cây đinh ba này là một binh khí vô cùng phù hợp với mình, sức mạnh chạy trong cơ thể hắn vô cùng mượt mà trôi chảy, lúc chạm lên cây đinh ba, sức mạnh của hắn như bùng nổ.
Lúc này, Lý Đại Chủy lại xé toạc một tên tướng Man khác, còn tên tướng Man đang giao chiến với Dương Ân bị dọa cho sợ hãi đến mức không dám phản công lại, vừa đánh vừa lui, muốn kéo dài thời gian chờ đại quân của bọn chúng đến.
Dương Ân nhận thấy ý định rút lui của tên tướng Man, cuối cùng không còn nhịn được nữa mà quát mắng: “Tướng Man đừng hòng trốn thoát!”
Chính vào thời khắc này, Thái Thượng Cửu Huyền quyết cùng với tấn Long Quy trấn thủy đang hợp lực với nhau, sức mạnh hấp thụ được kết hợp với sức mạnh trong cơ thể, 12 kinh mạch, hai mạch Nhâm, Đốc cùng với 165 huyệt khiếu đồng thời hút lấy sức mạnh ở đan điền trung tâm, bên trong cơ thể như có một vòng xoáy sức mạnh đang phun trào, tất cả đều hội tụ vào cây đinh ba, cây đinh ba lập tức lóe lên ánh sáng tứ phía, lấp lánh như cầu vồng sau cơn mưa.
“Tàn dân Đại Hạ, đừng hòng tác quai tác quái!”, một tên tướng Man ở phía xa kêu lên, đồng thời lao đến cứu viện với tốc độ vô cùng nhanh.
Tướng Man đến rất nhanh, nhưng Lý Đại Chủy cũng chặn lại rất nhanh, gã ta le lưỡi lẩm bẩm: “Thịt hôm nay quá nhiều, sợ ăn xong bội thực mất!”
Tên tướng Man xông lên đã bị Lý Đại Chủy chặn lại, còn tên tướng Man bị Dương Ân truy sát không có cứu viện, cũng đang xuất chiêu với tốc độ tối đa, nhất thiết phải chặn được các đòn tấn công của Dương Ân, nhưng khi tiếp xúc với sức mạnh của Dương Ân, phát hiện sức mạnh của Dương Ân đã tăng lên rất nhiều so với trước đây, một đòn đánh gãy cây giáo của hắn ta, ấy vậy mà cây đinh ba của Dương Ân vẫn không hề hấn gì, tiếp tục đập vào đầu hắn ta không chút thương tiếc.
Bốp!
Trong chớp mắt, trán của tên tướng Man nổ tung, rất nhiều máu bắn trên mặt đất.
Tên tướng Man trung cấp này đến chết cũng không thể hiểu nổi, tên lính Đại Hạ cấp sĩ này làm sao có thể bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp như vậy, còn nữa, cây giáo của hắn tuy là binh khí cấp tướng, vậy mà chỉ một đòn đánh của đối phương là bị gãy, vậy vũ khí của đối phương rốt cuộc là ở cấp độ mấy?
Thực ra, không chỉ có mỗi tên tướng Man trung cấp này ngạc nhiên, mà ngay cả Dương Ân cũng không ngờ rằng cây đinh ba trong tay mình lại có thể đánh gãy được vũ khí của đối phương và giết chết kẻ địch, khi tiếp đất, hắn nhìn chằm chằm vào cây đinh ba lẩm bẩm: “Cây đinh ba này không phải là vũ khí cấp tướng cao cấp chứ? Mắt nhìn của Tiểu Hắc thật đúng là không tầm thường”.
Gâu gâu!
Tiếng kêu của Tiểu Hắc vang lên, nó nhanh chóng nhảy lên vai Dương Ân, mắt nhìn thẳng về phía trước, với vẻ cảnh giác.
Dương Ân định thần trở lại, nhìn thấy bên kia đi đến khoảng chục thú cưỡi, cùng với Khỉ Gầy đang bị người ta bắt giữ trong tay, sắc mặt trở nên ảm đạm, lúc ánh mắt hắn quét qua trên thân một thú cưỡi, không khỏi cảm thán: “Tiểu Man sao lại là ngươi… Không, ngươi không phải là Tiểu Man!”
“Đi thôi!”. Lúc này, sau khi Lý Đại Chủy đã thoát khỏi đối thủ của mình, gã ta nhanh chóng lùi lại, mặc kệ Dương Ân có đồng ý hay không, gã ta nắm lấy tay hắn, kéo hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này.