Tào Thanh Cung thì đã biết thức thời mà rời đi từ sớm.
“Lam Hinh tỷ, ta muốn tỷ trở thành nữ tướng trong quân đội!”, Dương Ân nghiêm mặt nói.
“Đệ nằm xuống trước đi, chuyện này để sau hãy nói”, Vạn Lam Hinh nhẹ nhàng khuyên.
“Không, ta không sao, tỷ hứa với ta, tỷ nhất định phải trở thành nữ tướng”, Dương Ân lại nhấn mạnh.
“Binh sĩ nào cũng muốn trở thành tướng quân, nếu có cơ hội đột phá cảnh giới vương giả, ta đương nhiên sẽ đứng lên tranh đấu”, Vạn Lam Hinh khao khát nói.
“Đừng lo lắng, ta sẽ giúp tỷ trở thành vương giả trong vòng một năm!”, Dương Ân đắc ý nói.
“Đệ… đệ đã lĩnh hội được điều huyền diệu gì sao?”, Vạn Lam Hinh nhỏ giọng hỏi.
Dương Ân thăng cấp quá nhanh, từ lâu cô ta đã muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào.
"Cứ coi là vậy đi, trước đây đan dược mà quân đoàn Tử Thần mang ra giao dịch ở đài khiêu chiến đều là do ta cung cấp, hơn nữa đại tướng quân bây giờ cũng không dám tùy tiện đối phó với ta, bởi vì ta có một vị sư tôn vô cùng lợi hại, mạnh hơn cả vương giả, còn được tôn xưng là Dược Vương, chỉ cần có đầy đủ dược liệu là có thể luyện chế ra đan dược cấp vương. Ta có thể giúp tỷ luyện chế ra đan dược trợ giúp tu luyện lên cảnh giới vương giả, cho nên tỷ có thể yên tâm tu luyện tới đỉnh cao, trở thành vương giả càng sớm càng tốt".
Vạn Lam Hinh nghe Dương Ân nói vậy thì liền cảm thấy kinh ngạc.
Ban đầu cô ta cũng biết đan dược là do Dương Ân đưa tới cho mình, nhưng cô ta không hề biết đan dược giao dịch ở khu vực đài khiêu chiến là do Dương Ân cung cấp, hơn nữa hắn còn có một vị sư tôn lợi hại là Dược Vương, tất cả những điều này khiến cho cô ta nhất thời chưa thể tiếp nhận kịp.
"Chỉ có điều, cấp bậc của huyền quyết mà tỷ tu luyện vẫn chưa đủ cao, ta phải tìm cho tỷ một môn huyền quyết cường đại hơn mới được, bằng không cũng không thể đột phá cảnh giới vương giả", chưa đợi Vạn Lam Hinh định thần lại, Dương Ân đã lên tiếng tiếp.
Một lúc sau, Vạn Lam Hinh mới hỏi: "Đệ... những gì đệ nói là sự thật sao?"
“Chuyện này sao ta có thể nói dối tỷ được?”, Dương Ân nghiêm túc trả lời.
Bỗng nhiên, Vạn Lam Hinh chồm tới ôm lấy Dương Ân, một mùi thơm nhẹ nhàng xuyên qua lớp áo giáp thoảng qua mũi của Dương Ân, ngay lập tức xoa dịu mọi vết thương của hắn.
Trong một lúc, Dương Ân đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, hắn liền ôm Vạn Lam Hinh vào lòng.
Giờ phút này, cả thế giới dường như đã hoàn toàn chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nhịp tim của hai người khẽ vang lên.
“Ân đệ, trong tương lai đệ nhất định sẽ trở thành người được vạn dân ca tụng!”, Vạn Lam Hinh cũng cảm thấy mừng thay cho Dương Ân.
Cô ta không vui mừng vì được Dương Ân trao cho cơ hội trở thành vương giả, mà vui mừng vì Dương Ân đã có được cơ duyên tốt.
Vạn Lam Hinh và Dương Ân lớn lên cùng nhau, sau khi chia tay nhau, họ lại gặp nhau trong sơn ngục, cô ta luôn cảm thấy đau lòng thay cho hắn, hy vọng có thể giúp hắn rời khỏi sơn ngục. Thật không may, hết lần này đến lần khác, cô ta đều bất lực, điều này khiến cho cô ta cảm thấy mình rất vô dụng. Vì vậy, trong suốt thời gian qua Vạn Lam Hinh đã rất chăm chỉ tu luyện, tốc độ tiến bộ cũng rất nhanh, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô ta và Dương Ân đều có chung lý tưởng, chỉ có cách trở thành vương giả mới có thể thay đổi vận mệnh, cô ta mới có thể giúp hắn.
Nhưng bây giờ cô ta vẫn chưa giúp được gì cho hắn, ngược lại thì hắn còn liên tục giúp đỡ cho cô ta, Vạn Lam Hinh cũng không tự trách, chỉ cảm thấy rất vui.
Vạn Lam Hinh thích thầm Dương Ân từ lúc còn rất nhỏ, cô ta thích tính cách bướng bỉnh nghịch ngợm của hắn, thích trêu đùa hắn, thích chọc quê hắn, không biết từ lúc nào cô ta đã để cho hắn một vị trí vô cùng quan trọng ở trong lòng, khó mà có thể chứa thêm được một người đàn ông nào khác.
“Lam Hinh tỷ, đừng lo lắng, sau này không ai có thể ức hiếp chúng ta nữa, tuyệt đối không!”, Dương Ân trịnh trọng nói.
Hắn ôm cô ta nhưng không hề có bất kỳ suy nghĩ lung tung nào, chỉ có một mong muốn bảo vệ mạnh liệt dâng lên trong lòng.
Sau khi hai người ôm nhau một lúc, cả hai đều cảm thấy không nỡ rời, nhưng Vạn Lam Hinh lo lắng cho vết thương của Dương Ân cho nên đành miễn cưỡng buông hắn ra.
Dương Ân lấy ra chiến kỹ "Cuồng Lãng Thất Điệp" đưa cho Vạn Lam Hinh, cho dù môn chiến kỹ này chỉ có ba thức đầu, nhưng nó vẫn rất quý giá đối với Vạn Lam Hinh.
Dương Ân đã ghi nhớ khẩu quyết và hình chiêu của chiến kỹ, nên hắn không cần phải giữ nó bên mình, hắn đưa nó cho Vạn Lam Hinh để cô ta có thể tu luyện, tăng cường sức chiến đấu.
Vạn Lam Hinh cũng không khách sáo với Dương Ân, cô ta trân trọng cất chiến kỹ "Cuồng Lãng Thất Điệp" vào trong, sau đó để cho Dương Ân nghỉ ngơi còn mình thì rời đi. Cô ta rất sợ rằng nếu cứ nấn ná ở lại đây, có lẽ cô ta sẽ không thể kiềm chế được mình.
Chàng thiếu niên này càng ngày càng khiến cho cô ta khó có thể kiểm soát được bản thân.
“Cũng không biết sau này đệ ấy sẽ còn gieo họa cho bao nhiêu cô gái tốt”, Vạn Lam Hinh thầm than trong lòng.
Dương Ân đợi Vạn Lam Hinh đi ra ngoài rồi mới ngồi dậy thiền định, thầm nhủ: "Từ Tiểu Cường phải chết, Liệt Tử Anh cũng không thể bỏ qua, Vương Cửu Trọng cũng phải chết!"
Trừ những kẻ trước kia đã đẩy hắn vào ngục, Dương Ân chưa bao giờ thật sự hận thêm một kẻ nào, nhưng mới vừa rồi ba kẻ kia đã bước vào trong danh sách căm hận của hắn.
Nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Man, trái tim của hắn như muốn rỉ máu.
Sau khi vận hành huyền khí, vết thương của hắn đã bình phục như cũ, không để lại di chứng gì.
Hắn vẫn tiếp tục thiền định, chính giữa thần đình hiện lên chiến kỹ "Liệt Diễm Thập Tự Thương quyết", ngày mai hắn nhất định phải giết chết Liệt Tử Anh bằng bộ thương pháp này.
Liệt Diễm Thập Tự Thương quyết là một môn tướng kỹ, uy lực không tầm thường, thiền định một lúc, hắn đã nhanh chóng vượt qua cảnh giới nhập vi, bước vào cảnh giới tinh thông.
Tốc độ tu luyện này của hắn quả thực nhanh đến kinh người.