“Vâng!”, ba người đều thấy Dương Ân đã có quyết định, cho nên chỉ đáp một tiếng rồi lui xuống.
Dương Ân xoa nhẹ thái dương, tự lẩm bẩm nói: "Chức vương gia này thật không tốt".
Dương Ân đứng dậy và đi đến một gian phòng khác trong nhà.
Gian phòng này mới được xây lên ở một nơi biệt lập, ngay cả thủ vệ cũng không có, dường như là một cấm địa.
Khi Dương Ân bước tới căn phòng này, hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Trong tích tắc, một luồng khí thế tử vong dày đặc liền xộc vào mũi của hắn, có thể ngay lập tức tước đi sinh lực, làm giảm tuổi thọ, thậm chí là khiến cho người ta phải chết.
Trong khi Dương Ân thở, hắn cũng hấp thụ tất cả khí thế tử vong này vào cơ thể, hắn không sợ khí thế tử vong này, thay vào đó hắn còn coi khí thế tử vong này như một loại năng lượng để bổ sung sức mạnh cho mình.
Trong phòng có một bồn thuốc lớn, trong bồn thuốc có một người, người này chính là chiến vương Tử thần.
Hiện tại chiến vương Tử thần đang ở trong trạng thái vô cùng đặc biệt, sinh khí đã bị cắt đứt, nhưng trong cơ thể lại còn có một luồng năng lượng lưu động, tạo thành một màn khí thế tử vong dày đặc xung quanh.
Khí thế tử vong này mạnh hơn khí thế tử vong của hoa hồng Tử thần rất nhiều, chỉ có điều chúng đều chảy trong cơ thể của chiến vương Tử thần, không tràn ra ngoài quá nhiều, một mặt là do cơ thể đặc biệt của chiến vương Tử thần, mặt khác là do bồn thuốc của Dương Ân.
Trong trận chiến với Dương Ân, chiến vương Tử thần đã cạn kiệt sinh lực, cơ thể bị khí thế tử vong ăn mòn, đã không còn chút sinh khí nào.
Tuy nhiên, chiến vương Tử thần đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu đạo Tử thần, ở giây phút sắp chết gã dường như đã mơ hồ lĩnh ngộ được sự ảo diệu của đạo Tử thần ảnh hưởng lên sinh cơ của mình, nhưng cơ thể của gã không thể kiểm soát được khí thế tử vong, cho nên trong phút chốc cũng đành bất lực.
Dương Ân muốn cứu chiến vương Tử thần bởi vì khi chiến đấu với chiến vương Tử thần đáng lẽ hắn đã bị chiến vương Tử thần chém đầu, nhưng cuối cùng chiến vương Tử thần lại không giết hắn. Cho nên bây giờ hắn cũng giữ lại cho chiến vương Tử thần một mạng, mặt khác hắn cũng nghĩ chiến vương Tử thần chính là một trợ lực lớn cho hắn.
Trong bồn thuốc này có tổng cộng 108 loại thảo dược, trong đó còn có một loại thiên dược, hơn chục loại vương dược, tất cả đều là những dược liệu quý giá, có dược hiệu phi thường để bồi bổ sinh lực. Tất cả đã được Dương Ân luyện chế thành một loại dược dịch, để chiến vương Tử thần chữa trị cơ thể.
Trước đó, Dương Ân đã kiểm tra cơ thể của chiến vương Tử thần, cơ thể đã bị khí thế tử vong ăn mòn, hoàn toàn mất đi sức sống, căn bản không có cách nào sống sót tiếp, cho dù có thánh dược cũng không thể cứu được.
Con đường sống duy nhất của chiến vương Tử thần chính là sự lĩnh ngộ đạo Tử thần của gã, nhờ đó gã mới có thể tự thân chuyển hóa khí thế tử vong thành sinh cơ, thứ duy nhất mà Dương Ân có thể làm chính là dùng dược dịch hỗ trợ sinh cơ sẽ sinh ra của chiến vương Tử thần, chờ cơ thể này chuyển hóa năng lượng xong sẽ hồi sinh lại một lần nữa.
Một khi chiến vương Tử thần sống lại thì sẽ trở thành một chiến vương Tử thần hoàn toàn mới. Không, nên gọi người được hồi sinh là chiến hoàng Tử thần mới đúng, bởi vì gã không chỉ khôi phục được chiến lực đỉnh cao, mà cơ thể này còn có thể đạt được những thành tựu phi phàm hơn nữa.
Dương Ân nhìn chiến vương Tử thần đang nhắm nghiền mắt rồi thầm tự nhủ: "Ông có thể sống lại hay không đều tùy thuộc vào bản thân ông, dược dịch của ta chẳng qua chỉ là chất xúc tác mà thôi. Nếu như ông không vượt qua được thì cho dù có thánh dược cũng không cứu được ông".
Dương Ân có thể cảm giác được chiến vương Tử thần vẫn còn dấu vết của ý thức, chỉ có điều chắc sẽ không thể nghe rõ ràng được từng lời của hắn nói mà thôi.
Hắn rất hi vọng chiến vương Tử thần có thể đứng lên một lần nữa, trở thành trợ lực của hắn, xem như chiến vương Tử thần là người bổ sung vào vị trí của Mộng Băng Tuyết sau lưng hắn lúc hắn chữa khỏi cho Mộng Băng Tuyết vậy.
Sau khi Dương Ân nhỏ vài giọt thạch nhũ vào bồn thuốc, hắn liền quay người rời khỏi gian phòng.
Không bao lâu sau khi Dương Ân ra khỏi phòng, chiến vương Tử thần lặng lẽ mở mắt, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại nhắm lại.
Dương Ân đi tìm mẹ của mình, định cùng mẹ đến thăm nhà ông ngoại.
Từ khi ông ngoại của hắn đích thân tới đây, hai gia đình đã hóa giải hiềm khích, hắn cũng đã bớt thành kiến về Tô gia, tranh thủ lúc này cũng nên cho bọn họ một chút thể diện, giúp Tô gia lấy lại chỗ đứng trong triều.
Trước khi hắn đến phòng mẹ, Tiểu Hắc không biết lại từ đâu nhảy ra.
“Oẳng oẳng, tiểu Ân tử, ta đã tìm được tung tích của hồn tuyền rồi”, Tiêu Hắc truyền âm nói với Dương Ân với dáng vẻ tranh giành công lao.
Dương Ân kinh ngạc hỏi: "Thật sao, nó ở đâu?"
Để luyện chế ra một viên Thiên Hồn đan hoàn hảo thì không thể thiếu hồn tuyền.
"Nó nằm ngay bên trong trọng địa của Dược Vương các, mấy ngày nay ta ra ngoài đi dạo một vòng, lại tới chỗ bọn chúng cất giữ dược liệu dạo qua một vòng, phát hiện bọn chúng đang cất giữ không ít thứ tốt", Tiểu Hắc trả lời.
“Vậy ngươi đã mang nó ra ngoài chưa?”, Dương Ân gấp gáp hỏi.
"Làm gì mà dễ mang ra ngoài như vậy, ở đó có rất nhiều người canh giữ".
"Tiểu Hắc, người đừng có mà giả vờ, không có thứ gì ngươi muốn trộm mà không trộm được. Mau đưa nó cho ta để ta luyện chế Thiên Hồn đan nào".
"Ta rất nghiêm túc nói cho nhà ngươi biết, Tiên Hoàng ta không thèm làm loại chuyện đó, ngươi đừng hòng ngồi không hưởng lợi. Ngươi tự mình đi lấy hồn tuyền đi, đúng rồi, chỗ đó còn có một căn phòng bí mật, bên trong có nuôi một đám con rối dược vật. Đáng tiếc đám người đó phối dược không tốt lắm, nhưng vẫn có thể khiến cho con người trong nháy mắt có được nguồn sức mạnh đáng sợ như yêu thú. Nếu như những con rối dược vật đó đồng loạt tấn công thì sức ảnh hưởng cũng không nhỏ đâu".