Khi chín đạo thiên lôi đánh xuống hết, bầu trời bình yên trở lại.
Tiểu Hắc bất mãn kêu lên: "Sao chỉ có một kiếp thiên lôi thôi vậy, còn chưa phá giải được một phần vạn sức mạnh bị phong ấn của ta!"
Mặc dù bất mãn nhưng nó cũng không đứng lại ở đó lâu, nó đã nhanh chóng thu nhỏ cơ thể của mình và ẩn đi, không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Xung quanh Dương Ân bây giờ chỉ còn chút dư ảnh của thiên lôi đang chớp sáng, cái đỉnh đồng xanh còn bị lôi hỏa đánh xung quanh, mặt đất bị đánh nứt toát ra hố lớn hố nhỏ, cảnh tượng hết sức chật vật.
Những người khác cũng dần dần định thần lại, nhìn về phía Dương Ân, con ngươi đều co rút.
Dương Ân ngửa mặt lên trời kêu to: "Sao chỉ có mấy đạo thiên lôi thôi vậy, thật sự là quá ít, có thể đánh xuống thêm mấy đợt nữa không?"
Mọi người nghe thấy hắn kêu lên như vậy thì suýt chút nữa bị dọa sợ té xỉu, trong lòng ai cũng cảm thán: "Thiếu Ân bá tước không sợ thiên lôi!"
Dược Linh Vũ cho rằng tất cả đều là ảo giác, y nắm chặt hai tay thầm mắng: "Tên nhóc rác rưởi này sao có thể làm được như vậy, hơn nữa trên người còn không có vết thương?"
"Thiên đan đã luyện thành rồi sao?", Trần Diệm cùng Hàn Khánh Khiêm đều lộ ra vẻ vui mừng kêu lên.
Dương Ân liên tục mắng tiếp mấy câu mà cũng không thấy có thêm thiên lôi đánh xuống nữa, quả thật có chút thất vọng. Vừa nãy uy lực của thiên lôi đều đã bị Tiểu Hắc lợi dụng thiên ngoại lôi thạch dẫn đi mất, dư lực đánh trúng người hắn còn chưa bằng một phần uy lực thật sự, khiến cho hắn có thể dễ dàng chống chịu cho tới lúc qua đi, chứ nếu như thiên ngoại lôi thạch nằm ở trên người hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ phải gánh chịu toàn bộ uy lực của thiên lôi giống như Tiểu Hắc, tới lúc này làm gì còn sức để đắc ý la lối ở đây.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về vị trí cao nhất một lần nữa, bên cạnh còn có một vị công công cảnh giới Thiên Ngư túc trực, che chở bọn họ chu toàn.
Hoàng thượng lau mồ hôi lạnh hỏi: "Đan kiếp kết thúc rồi sao?"
“Hồi hoàng thượng, đan kiếp đã kết thúc”, Hàn Khánh Khiêm đáp.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm nói.
Hoàng hậu bên cạnh tò mò hỏi: "Vậy đan dược kia có phẩm cấp gì, đã luyện thành chưa?"
“Hoàng thượng, Thiếu Ân bá tước luyện chế thiên đan, nếu như thiên lôi đã đánh xuống thì hẳn đan dược cũng đã được luyện thành rồi”, Hàn Khánh Khiêm lại đáp.
“Tốt lắm, mau trình lên cho ta xem một chút”, hoàng thượng và hoàng hậu vui mừng nói.
Văn võ bá quan lại tụ tập, không khỏi há hốc mồm khi quan sát thân thể của Dương Ân.
"Thiên lôi đáng sợ như vậy, sao Thiếu Ân bá tước lại có thể gánh nổi?"
"Thiên uy không thể đoán, không thể nghịch, có thể Thiếu Ân bá tước dám coi thường hết thảy những thứ này, đúng là thiên chi kiêu tử".
"Cho dù cường giả thiên cảnh đứng ở đó cũng chưa chắc có thể ung dung gánh chịu thiên lôi, so sánh với đan kiếp của Thiếu Ân bá tước thì đan kiếp của Dược Linh Vũ các chủ cũng chỉ là chuyện nhỏ!"
"Hai người này hoàn toàn không thể so sánh với nhau được, xem ra Thiếu Ân bá tước đã luyện chế ra một loại đan dược vô cùng cường đại".
...
Trong góc, công chúa Đường Hiểu Hàm đang nắm chặt tay, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích nói: "Vượt qua rồi, vượt qua rồi, phò mã đúng là lợi hại".
“Đúng, đúng vậy, phò mã lợi hại như vậy, chỉ có hắn mới xứng với công chúa”, cung nữ vui vẻ phụ họa theo.
Dương Ân đã kháng chỉ không tuân, thế mà hai người này vẫn xưng hô như vậy, rõ ràng là đã công nhận sự tồn tại của Dương Ân cho vị trí đó.
Dương Ân chỉnh trang lại y phục bị hư hại một chút, rồi lại đi về phía cái đỉnh đồng xanh, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong, lẩm bẩm nói: "Chắc chắn là không xảy ra việc gì ngoài ý muốn".
Hắn không quan tâm đến kết quả tỷ thí, hắn chỉ muốn đan dược được luyện thành, chuyện lớn này liên quan đến việc cha hắn có thể khôi phục lại cảnh giới hay không.
Khi nắp đỉnh được mở ra, một ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra từ bên trong, một mùi thơm đan dược nồng đậm tỏa ra xung quanh, ánh sáng và mùi hương này chính là biểu hiện cho việc thiên đan đã được luyện thành.
Mọi người nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đan dược, ngửi được mùi hương tỏa ra từ đan dược, ai ai cũng cảm thấy say mê đắm đuối, tựa như đang được hấp thụ tiên đan, cảm giác như bản thân được phi thăng, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.
"Ồ, trẫm muốn có được viên đan dược này, trẫm cảm thấy một khi dùng nó thì còn có thể gia tăng trăm năm tuổi thọ", hoàng thượng không thể kiềm chế nổi liền nói.
Ngay cả hoàng thượng mà còn sỗ sàng đến như vậy, thì đừng nói tới những người khác.
Bọn họ chỉ hận bản thân không thể xông tới cướp đoạt đan dược bên trong cái đỉnh đồng xanh.
Trần Diệm rưng rưng nước mắt nói: "Không ngờ lúc còn sống còn có vinh dự được nhìn thấy thiên dược sư trẻ tuổi nhất ra đời, đúng là một chuyện hết sức may mắn".
Hàn Khánh Khiêm cũng xúc động nói: "Trường giang sóng sau xô sóng trước, từ nay Đại Hạ ta lại có thêm một vị thiên dược sư!"