Mục lục
Dị thế võ thần – Dương Ân (full) – (Tuyệt thế võ thần) Truyện huyền huyễn tác giả: Dương Ân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại hang sói băng, thời tiết đã vào xuân mà vẫn có tuyết bay đầy trời. Một tầng băng trắng phủ kín bề mặt của từng dãy núi khiến chúng lấp lánh như những tấm gương.

Sói băng rất thích thời tiết này. Trong kiểu thời tiết này, yêu khí của nó nâng cấp nhanh đặc biệt, cũng dễ bị săn bắt.

Sau khi nhóm Dương Ân xuất hiện thì rơi vào địa bàn của bọn nó. Trưởng tộc sói băng thiên yêu đã đưa mười mấy con sói băng vương tới trước mặt đám Dương Ân.

“Không ngờ các ngươi vẫn có thể đi ra từ trong núi thần, xem ra các ngươi đều là sinh linh được núi thần bảo vệ”, sói băng vương nhìn đám Dương Ân nói xa xăm.

Dương Ân không biết sói băng nói câu này có nghĩa là gì, hắn nhìn sói thiên yêu vô cùng to lớn kia hỏi: “Tiểu Hắc đâu, chắc ngươi biết nó ở đâu chứ”.

“Ta đã đưa nó vào động của ta để trị thương”, trưởng tộc sói băng trả lời.


Dương Ân lo lắng nói: “Ta muốn đi gặp nó một lát”.

“Các ngươi đi theo ta”, trưởng tộc sói băng rất dễ nói chuyện mà trả lời.

Cứ như thế, Dương Ân đi theo trưởng tộc sói băng đến một sơn động. Động này vô cùng rộng rãi, đi vào bên trong có những viên tinh thạch chiếu sáng, ở chính giữa còn có linh tuyền chảy ra từ trong núi hình thành một cái đầm nhỏ, tỏa ra từng luồng khí ấm áp khiến người ta cảm thấy thoải mái. Trong đầm còn mọc lên bảy bông hoa óng ánh, tỏa hương thơm ngát.

Rùa vân bạc nhìn thấy những bông hoa trong linh tuyền nhỏ thì hai mắt phát sáng lên xuýt xoa: “Địa linh tuyền cực phẩm, còn có 7 bông Hải Đường Băng”.

Những thứ này có tác dụng rất lớn với nó. Nó không thể chờ đợi muốn xông tới ngâm mình trong đó, thể chất có thể đạt được cải thiện rất lớn, có thể ăn bông hoa Hải Đường Băng kia thì lại càng tuyệt vời hơn. Đó chính là dược vương thượng đẳng đấy.

Dương Ân cũng nhìn thấy, nhưng hắn không kích động giống như rùa vân bạc. Hắn vừa lấy được huyền tinh thạch Sương Tuyền, còn lấy được thiên dược, nên những thứ trước mắt kia không khiến hắn dễ động lòng.

Nhưng hắn cũng không khỏi cảm thán, sơn động mà trưởng tộc sói băng ở đúng là phi phàm.

“Nó nằm ở đó”, trưởng tộc sói băng giơ vuốt trước chỉ vào một tảng đá nhô cao ở giữa đầm mà nói.

Dương Ân đã chú ý thấy Tiểu Hắc đang nằm ở đó, đang ngủ say, vẫn còn hơi thở nên cũng bớt cảm thấy căng thẳng.

Tiểu Hắc không những là người thầy tốt bạn hiền mà còn là ân nhân cứu mạng của hắn chứ không phải là một con chó. Hắn còn có một cảm tình đặc biệt với nó, không muốn nó xảy ra chuyện gì.

“Nó ngủ bao lâu rồi?”, Dương Ân hỏi.

“Từ khi ngươi biến mất tới giờ vẫn chưa tỉnh lại”, trưởng tộc sói băng trả lời.

“Lâu như vậy rồi à”, Dương Ân tỏ ra lo lắng. Hắn ngừng một lát rồi gọi khẽ về phía Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc tỉnh lại đi. Tiểu Hắc, chúng ta nên quay về rồi”.

Linh giác của Tiểu Hắc vô cùng nhạy bén, Dương Ân gọi như thế mà nó vẫn không nghe thấy thì quả thật là có vấn đề.

Tiểu Hắc không tỉnh lại thì rõ ràng là thật sự có vấn đề rồi.

“Lần này làm thế nào mới tốt đây?”, Dương Ân thật không biết phải làm sao.

Trước đây đều là Tiểu Hắc giúp hắn. Bây giờ tới lượt hắn giúp Tiểu Hắc, còn thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Ngươi không cần quá lo lắng, trạng thái của nó đang tốt lên từng ngày. Ta tin rằng nó có thể tự hồi phục sau một thời gian nữa”, trưởng tộc sói băng ở bên cạnh an ủi.

“Nếu thật sự như vậy thì tốt rồi”, Dương Ân khẽ than.

“Thiếu gia, Tiên hoàng đại nhân đang chìm vào giấc ngủ, cũng có thể là đang tiến hóa, đợi ngài ấy tỉnh lại thì sẽ trở nên mạnh hơn”, rùa vân bạc phụ họa nói.

“Là như vậy sao?”

“Đúng vậy, giống như tộc rùa bọn ta, có thể ngủ một giấc đến hàng ngàn năm, đến khi tỉnh lại thì thân thể đã được nâng cấp tiến hóa lên một vòng đời mới cũng không thành vấn đề”.

“Nó cũng không phải là tộc rùa!”, Dương Ân cạn lời. Bỗng nhiên, hắn nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Hắc ở chỗ ngươi nghỉ dưỡng ta cũng yên tâm. Đợi một thời gian nữa ta sẽ tới thăm nó. Bây giờ ta phải rời đi rồi”.

Hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cảm giác này khiến hắn bất an. Nếu không quay lại quân xem thì hắn không thể yên tâm được.

“Được, bên ngoài còn có một con hổ, ngươi mang theo luôn đi”, trưởng tộc sói băng nói: “Ta tặng ngươi một thứ, lần sau tới tộc ta sẽ không bị tấn công nữa”.

Trưởng tộc sói băng lấy ra một cái nanh sói tặng cho Dương Ân. Chiếc nanh sói này còn to hơn răng sói trước đây Dương Ân lấy từ Lang Kiệt.

“Cảm ơn ngươi”, Dương Ân chắp tay nói: “Ta muốn lấy một ít địa linh tuyền cực phẩm được không?”

Trong sơn ngục, Dương Ân đã từng lấy được một ít địa linh tuyền, đáng tiếc bị Tiểu Hắc uống hết. Nhưng địa linh tuyền trước mắt này thuộc hàng cực phẩm, giá trị còn cao hơn thì sao hắn lại không động lòng chứ.

“Được, ngươi lấy thêm một bông hoa Hải Đường Băng đi, coi như là kết một thiện duyên. Ngươi và núi thần có duyên, nói không chừng tương lai còn có thể giúp ta lên thêm một tầng”, trưởng tộc sói băng vô cùng thành khẩn nói.

“Không thể không nói, sói băng đại nhân ngươi đã đưa ra một quyết định vô cùng vĩ đại”, Dương Ân giơ ngón tay cái lên với tộc trưởng sói băng nói.


Thế là, Dương Ân lấy một ít địa linh tuyền cực phẩm cùng một bông hoa Hải Đường Băng.


Đồng thời, trưởng tộc sói băng cũng nói cho Dương Ân biết bên ngoài còn một con Hổ Hỏa Vân sắp bị đông chết rồi.


Dương Ân nhìn Tiểu Hắc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại thì từ biệt trưởng tộc sói băng, đi ra khỏi động của nó và tìm thấy hổ Hỏa Vân đang co ro một góc.


Hổ Hỏa Vân nhìn thấy Dương Ân thì như là gặp cha sinh mẹ đẻ vậy. Nó lao đến khóc lóc: “Chủ nhân, ngài quay lại rồi. Ta tưởng không được gặp ngài nữa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK