“Ngươi quả nhiên là tính đàn bà. Khóc sướt mướt làm cái gì? Chủ công ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi mới ra tay hướng dẫn hai ngươi. Người khác muốn ta hướng dẫn thì còn lâu nhé”, Dương Ân nở nụ cười đắc ý, dừng lại một chút rồi nói: “Nền móng của ngươi đang trở nên vững chắc, có cảm thấy có gì không ổn không?”
Lục Trí nghiêm mặt nói: “Thưa chủ công, ngoại trừ sức mạnh tăng quá nhanh ra, thì tạm thời chưa phát hiện ra chỗ nào không ổn”.
Dương Ân nói: “Nếu đã vậy, ta sẽ dạy ngươi một cách để áp chế để quá trình thăng cấp cảnh giới chậm lại một chút”.
“Đừng, chủ công, ta thấy như thế này rất tốt”, Lục Trí vội vàng lắc đầu.
Dương Ân nghiêm túc nói: “Ngươi cứ cố gắng nghiên cứu trận pháp, ta thấy ngươi chắc chắn có thể mở ra con đường khác cho mình, đạt được thành tựu phi phàm hơn”.
Đây không phải lời do Dương Ân nghĩ ra, mà là của Tiểu Hắc bên cạnh Dương Ân nói.
Lục Trí là kỳ tài trận pháp, hắn ta có thể sử dụng tài năng của mình vào phương diện trận pháp, như vậy mới có thể phát huy hết tài năng lớn nhất của mình.
“Vâng thưa chủ công, ta sẽ làm theo lời dặn của ngài”. Lục Trí trầm giọng nói.
Dương Ân dẫn Khỉ Gầy, Lục Trí đi quanh một vòng, lệnh cho họ hãy đẩy nhanh tiến độ công việc, tranh thủ xây dựng càng nhanh càng tốt.
Sau đó, Dương Ân lại dẫn hai người họ đến lầu đấu giá, lầu đấu giá này cũng là sản nghiệp của Dược Vương các, hiện giờ đã thuộc về Bang Võ Hầu. Hoàng Xương Kiên quản lý các công việc ở đây, bọn họ sẽ lại tổ chức đấu giá một lần nữa trong bảy ngày nữa.
Sau một vòng thị sát, Dương Ân lại trở về nhà rồi triệu kiến Cảnh Kiện.
“Vương gia, đám luyện dược sư ở Dược Vương các thì nên xử lý thế nào đây?”, Cảnh Kiện hỏi Dương Ân.
Từ sau khi Dược Vương các bị phá hủy, đám luyện dược sư ở đó đã bị khống chế.
Những người này đáng lẽ nên để triều đình xử lý, thế nhưng triều đình liên tiếp xảy ra chuyện, thực lực không đủ để uy hiếp đám luyện dược sư nên giao cho Dương Trấn Nam xử trí, thật ra là để Dương Ân xử lý, vì sức uy hiếp của Dương Ân đối với đám luyện dược sư kia là lớn nhất.
Theo ý của Dương Trấn Nam, ông ấy sẽ không do dự giết hết đám luyện dược sư này.
Bọn họ đều là người của Dược Vương các, sớm đã cùng chung chạ với Dược Vương các, nếu giữ lại thì cũng giống như nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Dương Ân thì khăng khăng muốn giữ lại bọn họ, tất nhiên là vì bọn họ có tác dụng rất lớn.
Lần này, những chuyện Dương Ân làm không còn vì bản thân nữa, mà là vì triều đình, hắn định giữ lại vài luyện dược sư có ích cho triều đình, tăng cường sức mạnh cho Dược Khố.
“Ta giao bọn họ cho ông là để ông nghĩ ra phương án giải quyết, ông thử nói ý kiến của mình trước đi!”, Dương Ân hỏi ngược lại.
Cảnh Kiện gượng cười: “Vương gia, vậy thì để ta nói thẳng...”, Dừng một chút rồi ông ta nói: “Dù bọn họ là luyện dược sư thuộc Dược Vương các, nhưng bên trong chắc chắn cũng có vài người trong sạch, họ đều là những người bị ép phải gia nhập Dược Vương các, họ đã ăn năn hối hận, đồng ý làm việc cho Vương gia!”
“Đó là những ai, ông đã chọn được ai chưa?”
“Ta đã chọn ra rồi, danh sách ở đây!”
“Được rồi, nếu ông đã chọn thì ta sẽ tin tưởng ông, giao bọn họ cho triều đình, để triều đình sẽ trọng dụng bọn họ, nếu như bọn họ làm trái lệnh của triều đình, thì ta sẽ tìm ông hỏi tội!”
“Vương gia, chúng ta không giữ lại những người này sao?”
“Chúng ta giữ lại làm gì? Bọn họ có thể làm gì với trình độ thiên phú luyện dược như thế hả?”
“Thật ra, ta phát hiện một mầm non không tệ, nhưng đáng tiếc hắn lại là một trong những đệ tử của Dược Linh Vũ”.
“Nếu như hắn bằng lòng đi theo ông thì ông nhận hắn làm đồ đệ đi, nhưng phải hiểu rõ nhân phẩm của đối phương, nếu như là một kẻ vong ân bội nghĩa thì ông sẽ gặp phải phiền phức lớn đó”, Dương Ân đã nhìn ra tấm lòng yêu quý người tài của Cảnh Kiện, hắn cũng bằng lòng giúp ông ta hoàn thành ước nguyện vì hắn đâu có sợ một tên đệ tử nhỏ bé của Dược Linh Vũ tạo ra sóng gió gì chứ.
“Được rồi, đa tạ vương gia, ta chắc chắn sẽ chăm sóc dạy bảo hắn!”, Cảnh Kiện vô cùng vui mừng nói.
Sau khi Dương Ân giải quyết hết những chuyện nhỏ nhặt này thì mới có thời gian đi gặp Vạn Lam Hinh.
Cảnh giới của Vạn Lam Hinh cũng được nâng cao, đạt đến cảnh giới Địa Hải trung cấp, cô ta không dùng Địa vương đan mà dùng thủy huyền châu Dương Ân đưa cho, ngày ngày chăm chỉ tu luyện mới có thể đột phá lên một cấp bậc trong thời gian nhanh chóng như vậy.
Vạn Lam Hinh mặc chiến giáp, khí chất nữ anh hùng không hề thua kém đấng mày râu kia tỏa ra hừng hực, cặp đùi thon dài mịn màng đang vắt trên thân linh báo, ai nhìn đều không thể rời mắt được. Cô ta không xinh đẹp như Đường Hiểu Hàm, nhưng lại có sức quyến rũ rất độc đáo.
Khi Dương Ân tìm thấy Vạn Lam Hinh thì phát hiện Tô Sơn Nhi - Bang chủ của Cái Bang đang quấn lấy Vạn Lam Hinh, hắn bất mãn nhíu mày.
“Lam Hinh, nàng đừng cự tuyệt người khác được không? Tô Sơn Nhi ta anh tuấn bất phàm như thế này, hơn nữa cũng giúp nàng bắt được vài tên tội phạm, nàng không thể ăn một bữa cơm với ta sao? Ta thật lòng thích nàng, chỉ cần nàng đồng ý đi ăn cơm cùng ta, ta có thể đưa cho nàng linh bảo mà chính nàng không thể tưởng tượng được”, Tô Sơn Nhi không thèm nhìn cấm vệ quân bên cạnh Vạn Lam Hinh mà mặt dày nói.
Nếu như sức mạnh của đám cấm vệ quân này đủ thì chắc chắn bọn họ sẽ không ngại việc đánh Tô Sơn Nhi một trận, nhưng sức mạnh của bọn họ kém xa. Đến phó thống lĩnh cũng không phải đối thủ của người ta, thì bọn họ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn nhìn đối phương quấn lấy phó thống lĩnh nhà mình mà thôi.
“Tô Sơn Nhi, ngươi có linh bảo gì hay mang ra cho bổn Vương gia xem nào”, Dương Ân bước tới nói với Tô Sơn Nhi.