Đường Hiểu Hàm không biết nên nói tiếp như thế nào, những người khác lại càng không dám mở miệng, ánh mắt đều dán lên trên người của Dương Ân, tựa hồ như đều đang nói: "Sự tình là do ngươi gây ra, ngươi tới giải quyết đi".
Dương Ân gãi đầu cười gượng nói: "Công chúa nói đến liền đến, đáng ra trước đó công chúa nên báo cho bọn ta biết một tiếng, bọn ta mới có thể nghênh đón từ xa".
“Chúng ta không phải là bạn bè sao?”, Đường Hiểu Hàm đáp lại bằng một câu hỏi không liên quan.
"Tất nhiên chúng ta là bạn bè rồi, như việc ta không dám đồng ý hôn ước với công chúa cũng đã đủ chứng tỏ được ta đối với công chúa tôn kính như thế nào", Dương Ân vỗ ngực nói.
Nghe Dương Ân nói xong những lời này thì ai cũng cảm thấy muốn nôn, hắn vừa nãy còn vô lễ với công chúa, bây giờ lại đi nói ra lời này, đúng là không biết xấu hổ.
Đường Hiểu Hàm thấy lời nói này của Dương Ân không hề có ý tốt, nàng ta liền đáp: "Dương Ân, ngươi không cần nhắc mãi đến việc ban hôn, đúng là ngươi đã cự tuyệt nhưng ta cũng không trách ngươi, trước kia ta chưa từng gặp ngươi, cho nên ta cũng đã kháng cự không thôi, không muốn gả cho một kẻ xa lạ. Nhưng hiện tại ta cảm thấy ngươi cũng không tệ lắm, cho nên ta mới muốn kết thân với ngươi một chút".
Nàng ta vừa nói xong thì gương mặt cũng đỏ bừng lên.
Đây là lần thứ hai nàng ta có can đảm nói ra những lời táo bạo như vậy, hướng về phía đối phương biểu lộ tấm lòng, đối với một cô gái mà nói thì đây đúng là chuyện đáng ngượng ngùng, huống chi nàng ta còn là một vị công chúa.
Vạn Lam Hinh bất giác liếc nhìn Đường Hiểu Hàm, cảm thấy vị công chúa này thật sự không tệ, còn dám bày tỏ tấm lòng với người mình thích.
Tô Nhu Mai liền nói đỡ cho Đường Hiểu Hàm: "Ân nhi, công chúa rất tốt, con không được phụ lòng công chúa".
Lời này cho thấy bà ấy đã đồng ý với sự xuất hiện của Đường Hiểu Hàm trong Dương gia.
So với Vạn Lam Hinh và Mộng Băng Tuyết, bà ấy thực sự thích Đường Hiểu Hàm nhiều hơn, không phải vì gia thế của nàng ta, mà là vì trên góc độ tuổi tác và tính cách thì công chúa phù hợp với con trai của bà ấy hơn.
Nét mặt của Vạn Lam Hinh vô cùng ảm đạm, cô ta vất vả lắm mới lấy lại được chút ít tự tin, thì lại bị sự đả kích này làm cho mất hết.
Từ xưa đến nay, nàng dâu được mẹ chồng nhìn nhận thì cũng xem như đã bước được một chân vào nhà chồng rồi.
Đường Hiểu Hàm nghe Tô Nhu Mai nói vậy thì trong lòng vui sướng vô cùng, sau đó lại liếc nhìn sang Dương Ân, xem hắn sẽ nói như thế nào, chỉ hy vọng hắn sẽ không nói ra tiếp những lời nói khiến cho nàng ta tổn thương.
Dương Ân đúng là không thể phản bác lời nói của Tô Nhu Mai, hắn đáp: "Mẹ, con cùng với công chúa là bạn bè, tất nhiên là phải kết giao với nhau rồi", tiếp đến, hắn còn quay sang nói với Vạn Thiên Long: "Vạn thúc, thúc cùng với cha của ta ở lại nói chuyện, ta cùng Lam Hinh tỷ phải ra ngoài bàn bạc chút chuyện".
“Hai đứa định đi đâu?,” Dương Trấn Nam hỏi.
Dương Ân do dự một chút rồi mới đáp: "Học viện hoàng gia".
“Con đi tới đó làm gì?”, Dương Trấn Nam hỏi lại.
"Con có một chút việc phải làm, con đã có hẹn trước với phó viện trưởng rồi".
"Ừm, nhưng công chúa vẫn còn ở đây…"
Tô Nhu Mai nói: "Ân nhi, con dẫn theo công chúa cùng đi đi, người trẻ tuổi có nhiều chuyện để nói với nhau, để lại công chúa ở đây cũng không tốt, công chúa thấy thế nào?"
"Được, ta cũng rất rành đường ở học viện hoàng gia, để ta dẫn Dương Ân đi", Đường Hiểu Hàm không chút suy nghĩ đáp.
Nàng ta đã nhìn ra quan hệ giữa Dương Ân và Vạn Lam Hinh không bình thường, nếu như nàng ta muốn ở bên cạnh Dương Ân thì phải chủ động một chút, nếu như cứ ngồi chờ thì cả đời cũng không được ở bên cạnh Dương Ân.
Dương Ân là một chàng trai phi thường, đã có thể cùng hoàng thất sánh vai, hơn nữa còn bắt đầu có dấu hiệu sắp thoát ly khỏi giới phàm tục, nếu như muốn có được hắn thì phải kết thân với hắn trước.
Mà nàng ta cũng muốn từng bước tìm hiểu Dương Ân, để xem Dương Ân có thật sự là người thích hợp với mình hay không.
Dương Ân ngàn vạn lần không muốn đi cùng với Đường Hiểu Hàm, không phải vì hắn ghét bỏ Đường Hiểu Hàm, mà là vì Vạn Lam Hinh đang ở bên cạnh hắn, khiến cho hắn không biết phải làm thế nào.
Nhưng hắn cũng không có cách nào làm trái lời của mẹ mình, hắn chỉ có thể gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền công chúa điện hạ dẫn đường".
"Không cần khách khí, chúng ta đi ngay bây giờ hay sao?", Đường Hiểu Hàm cười đáp, nàng ta bỗng phát hiện ra mình thật thích nhìn thấy bộ dạng khó xử của Dương Ân.
"Đi thôi, có ở lại cũng không có cơm cho công chúa ăn đâu", Dương Ân bực mình nói, liền quay đầu đi ra ngoài trước.
Ra tới ngoài sân, hắn liền gọi to: "Cháu rùa, lại đây".
Trong cái hồ nước mới đào trong sân, một bóng đen nhô lên, đó là con rùa vân bạc. Nó thích ở dưới nước cho nên Dương Ân đã làm một cái hồ lớn cho nó để nó đỡ phải lưu lạc bên ngoài, bị cháy nắng thành một con rùa tím xấu xí.
Rùa vân bạc ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Dương Ân, cung kính nói: "Cháu rùa chờ thiếu gia sai bảo".
"Ra ngoài hóng gió với ta", Dương Ân nhảy lên lưng con rùa vân bạc, thuận tay kéo cả Vạn Lam Hinh cùng lên.
Đường Hiểu Hàm cũng rất phấn khích muốn leo lên lưng của con rùa vân bạc, nhưng nàng ta không dám lên, đành phải yếu ớt nhìn về phía Dương Ân nói: "Dương Ân, ngươi có thể cho ta ngồi cùng không?"
Nàng ta hay ngồi kiệu lớn, nhưng hôm nay cũng muốn thay đổi một chút, thử cảm giác ngồi trên lưng thú cưỡi xuất hành.
Dương Ân muốn từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo như mặt hồ của nàng ta thì lòng hắn lại mềm nhũn, đành phải ra hiệu nói: "Nào, lên đây".
Đường Hiểu Hàm cảm động nhìn Dương Ân, liền cầm lấy tay của Dương Ân, nhẹ nhàng leo lên lưng của con rùa vân bạc. Lúc này nàng ta đang rất gần gũi với Dương Ân, cho nên trái tim của nàng ta lại càng đập nhanh hơn.
Cứ như vậy, một chàng hai nàng đã cùng nhau đi đến học viện hoàng gia.