Vạn Lam Hinh bước lên, chìa lệnh bài ra: “Ta là Vạn Lam Hinh, cai ngục của nhà tù Lang Yên. Ta dẫn hai ngục nô đến gia nhập quân đoàn Tử thần, mong chư vị cho đi qua”.
Kỵ binh đứng đầu nhìn lệnh bài của Vạn Lam Hinh, phán đoán một lúc rồi khách sáo nói: “Hóa ra là thiên kim của trưởng ngục Vạn, hai ngục nô này có công đưa cô đến đây cũng là phúc của chúng, mời đi qua”.
Quân Trấn Man cách nhà tù Lang Yên khoảng hai, ba ngày đi đường, cũng không xa. Hai bên giao lưu không ít, nhất là Vạn Lam Hinh còn là hoa khôi của nhà tù này.
Quân Trấn Man cũng không ít người biết đến danh tiếng của cô ta, có không ít thống lĩnh thiếu tướng đều si mê cô ta, từng nói sẽ giết chết một ngàn lính Man di rồi đem đến núi Lang Yên để cầu hôn. Có người còn bảo sẽ chờ đến ngày có thân phận ngang hàng Vạn Thiên Long rồi đến cầu hôn sau.
Vạn Lam Hinh khẽ gật đầu, dẫn nhóm người đi vào trong quân doanh của đoàn quân Trấn Man.
Khi bọn họ mới đi ra được mấy chục mét thì binh sĩ phía sau đã bàn tán xôn xao về Vạn Lam Hinh.
“Không hổ là bông hoa của nhà tù núi Lang Yên, nhìn cái thân hình đó kìa, như một đóa hoa vậy, hấp dẫn quá chừng”.
“Đương nhiên rồi, người có thể sánh ngang với hoa khôi trong quân đoàn Tử thần chúng ta sao có thể là hạng tầm thường được. Lần này cô ta đến đây, chắc chắn các đại nhân thiếu tướng sẽ phải tranh đến sứt đầu mẻ trán mất”.
“Nói nhỏ thôi, người ta mà nghe thấy thì không hay đâu. Tiếc quá, ta không có kiên nhẫn, chứ nếu mà được lấy cô ta làm vợ, đêm nào cũng ôm ấp, thì đúng là thích mê”.
“Đủ rồi, các ngươi im miệng đi, địa vị của đại nhân đó không tầm thường đâu, sao chúng ta có thể mạo phạm nổi”.
…
Chưa đi được bao xa, sắc mặt Vạn Lam Hinh đã trở nên khó coi. Những người khác cũng không khá khẩm hơn chút nào, vì đối phương quá khinh bỉ bọn họ.
Nếu là người khác thì Dương Ân có thể nhịn, nhưng cái đám binh sĩ đó dám nói về Vạn Lam Hinh khiến hắn không chịu được.
Khi hắn quay lại muốn cãi nhau với đám người đó thì Vạn Lam Hinh đã kéo tay hắn lại, khẽ lắc đầu, tỏ ý không nên kích động.
“Tỷ, ta không thể nhịn được!”, Dương Ân đáp.
“Cấp dưới không giỏi bên trên sẽ loạn, khi nào đệ khôi phục thân phận Tử tước, thậm chí là trở thành chiến tướng thì trả đũa chúng cũng chưa muộn. Giờ mới chỉ bị nói vài câu, ta cũng chưa mất gì, nhưng nếu đệ ra tay thì sẽ chết chắc đấy!”, Vạn Lam Hinh nghiêm túc nói.
Dương Ân hít sâu một hơi rồi gật đầu đáp: “Ta sẽ trở thành chiến vương!”
“Ta cũng vậy!”, Từ Tiểu Cường tiếp lời.
“Có lẽ ta cũng có cơ hội nhỉ”, Khỉ Gầy hơi rụt rè nói.
Quân Trấn Man là nơi loạn lạc, nơi ở rải rác khắp núi. Có một chiến đội tuần tra đang thị sát ở đây, còn có cả linh ưng gác cổng, mãnh hổ nằm chờ, đúng là một nơi nghiêm ngặt.
Vạn Lam Hinh và nhóm Dương Ân lại đi qua hai lượt tra hỏi nữa rồi mới được dẫn đến một lều để gặp quân quan đón tiếp.
Quân quan đón tiếp này là một lão già tầm hơn 50 tuổi, cũng chẳng mặc quân trang gì mà rất tùy ý, chân gác lên ghế, một tay móc mũi, dáng vẻ cực kỳ tùy tiện. Ông ta nhìn Vạn Lam Hinh cùng nhóm Dương Ân thì khó chịu nói: “Đến đây làm gì, mau giao văn bản thủ tục ra, ông đây không có nhiều thời gian đâu”.
Từ Tiểu Cường vội vàng lấy văn bản cho ông ta và nói: “Chúng tiểu nhân đến từ nhà tù núi Lang Yên, đưa bọn họ gia nhập quân đoàn Tử thần giết Man di để lập công chuộc tội”.
Lão già nhìn sang Dương Ân và Khỉ Gầy, lẩm bẩm: “Mới bao lớn mà đã phạm tội rồi, đúng là đáng kiếp”.
Sau đó, ông ta thu lại văn bản rồi đưa ra lai lệnh bài bằng gỗ và nói: “Cầm lệnh bài ra ngoài, sẽ có người đưa các ngươi đến quân đoàn”.
Dương Ân và Khỉ Gầy nhận lấy, trên lệnh bài khắc mấy con số lần lượt là “9999” và “10000”
Khỉ Gầy lấy con số 10000 và cười nói: “Đại ca, số của chúng ta may thật đấy, xem ra vào đây chúng ta cũng có thể sống sót được đó”.
Dương Ân còn chưa đáp thì lão già đã cười khẩy: “Đám ngục nô được đưa từ nhà tù đó qua đây mấy năm nay chưa có ai sống sót được đâu. Nếu các ngươi không chết thì lão già ta cũng sẽ được cáo lão hồi hương đấy”.
Khỉ Gầy nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó chịu.
Dương Ân thì lạc quan đáp: “Vậy vị đại nhân này cứ chờ được cáo lão hồi hương đi thôi”.
Nói xong, bọn họ đi ra khỏi lều.
Lúc này, Từ Tiểu Cường nói: “Đại nhân cho tiểu nhân một cái lệnh bài đi ạ, tiểu nhân cũng muốn vào quân đoàn Tử thần để giết quân Man di”.
Nói xong, hắn ta cũng đưa lệnh bài ngục nô của mình ra để đổi lấy một lệnh bài bằng gỗ.
Lão gia nghi hoặc nhìn Từ Tiểu Cường rồi mới nhướng mày nói: “Nhóc con, ngươi không sợ chết như thế, cha mẹ ngươi có biết không?”
“Cha mẹ tiểu nhân mất lâu rồi”, Từ Tiểu Cường mỉm cười nói.
“Vậy ngươi cũng muốn được gặp cha mẹ sớm à?”, lão già cười nhạt.
“Nào có, tiểu nhân chỉ muốn thành Vương thôi ạ!”
“Ừ, ta thấy ngươi có khả năng làm quỷ Vương hơn đấy”.